Lục Khải Dã mở to hai mắt nhìn: “Anh, anh hỏi cái này để làm gì? Không phải anh ta và chị dâu..” Anh ta nói còn chưa nói xong, Lục Khải Vũ đã giơ tay lên cao.
Anh ta bị dọa vội vàng trốn về phía sau, cười làm lành: “Anh, em chỉ đùa một chút thôi, anh đừng nóng giận vậy chứ?”
“Còn dám nhắc đến chị dâu em một lần, anh trực tiếp sai người ném em sang Châu Phi làm việc đấy” Lục Khải Vũ nhéo chặt tai anh ta cảnh cáo.
Lục Khải Dã đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng xin tha: “Vâng, vâng, em biết rồi mà, anh hai, mau buông tay ra đi, đau, đau quá đi mất!
Lục Khải Vũ lúc này mới lạnh mặt, buông lỏng tay ra.
“Tính tình của Sở Thần Dật như thế nào?”
“Nếu là Hội trưởng Hội học sinh, nhân phẩm đương nhiên không phải nói, nhiệt tình, tốt bụng, chính trực, thường hay giúp đố mọi người.
Tóm lại, người quen biết anh ta đều nói tam của anh ta rất ngay thẳng” Lục Khải Dã ngồi lùi về phía sau một ít, vuốt vuốt phần ta bị nhéo đau, có gắng kéo giãn khoảng cách với anh trai.
“Ở trường học anh ta có làm chuyện gì khiến em có ấn tượng sâu sắc hay không?”
“Ẩn tượng sâu sắc à?” Lục Khải Dã nghiêng đầu suy nghĩ.
“Có, có, em nhớ rằng lúc học kì một sắp kết thúc, anh ta dưới sự giúp đỡ của một người thần bí nào đó, anh ta đã tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật ở một phòng tranh nổi tiếng hơn ở Hà Thành.
Chính là lần đó triển lãm tranh khiến anh ta oanh động toàn bộ Hà Thành, trở thành hoạ sĩ chạm tay là bỏng”
“Người thần bí?” Lục Khải Vũ trầm ngâm suy tư.
“Đúng vậy, các bạn học trong trường đã nhiệt tình thảo luận chuyện này suốt mấy tháng đấy! Có người nói Sở Thần Dật và một số phú bà có giao dịch không thể cho người ngoài biết được, cũng có người nói là tài hoa của Sở Thần Dật đã được chủ phòng tranh đánh giá cao.
Còn có người nói tất cả đều là bạn gái Sở Thần Dật giúp anh ta xử lý, bạn gái của anh ta là một cô chủ nhà giàu.
Có điều, tình hình cụ thể như thế nào, người thần bí phía sau Sở Thần Dật rốt cuộc là ai, mọi người đoán mãi đoán mãi cũng không làm rõ ra được”
“Sau đó thì sao! Sau khi anh †a tốt nghiệp thì thế nào?”
“Vì cái triển lãm tranh đó, lúc anh ta tốt nghiệp bị rất nhiều nơi tranh giành, nhưng cuối cùng anh ta ở lại trường dạy học.
Trở thành một giáo viên mỹ thuật.
Tuy nhiên, nguồn thu nhập chính của anh ta là từ những bức tranh của anh ta.
Nghe nói một bức tranh của anh †a có thể bán với giá mấy chục triệu đấy!” Nói tới đây, Lục Khải Dã lại lộ vẻ hâm mộ và ghen tị.
Lục Khải Vũ không nói gì, mà đột nhiên trầm ngâm suy tư nhìn thẳng em trai.
Trong một thời gian thật lâu, anh thậm chí còn không chớp cả mắt.
Lục Khải Dã bị anh trai nhìn đến cảm thấy nổi cả da gà, lùi về phía sau một chút theo bản năng: “Anh, anh đừng nhìn em như vậy, em sợ lắm đấy!”
Khóe miệng Lục Khải Vũ đột nhiên hơi hơi nhếch lên, gợi lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Khải Dã, anh nhớ rằng có một thời gian e thú với diễn xuất đúng không, còn c; diễn xuất mấy tháng nữa đúng không?”
Nhìn thấy ý cười trên mặt anh trai, Lục Khải Dã đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, tự đáy lòng dâng lên một dự cảm không mấy tốt đẹp.
“Không có, không có, anh, anh nhớ nhầm rồi!” Nói xong, chân anh ta như bôi mỡ, trực tiếp đứng dậy muốn chưồn đi.
Chỉ là, Lục Khải Vũ hoàn toàn không cho anh ta cơ hội, trực tiếp giơ tay bắt lấy anh ta.
“Khải Dã, 30 tr thế nào? Thời gian chỉ cần nửa ngày mà thôi” Đánh rắn phải đánh giập đầu, anh quá hiểu bản tính của người em y giờ tất cả các thẻ àng đều bị treo, tiền là thứ hữu ích nhất đối với anh ta..