Hàn Tương Trúc lấy sách bài tập ra, khế thở dài rồi lắc đầu: “Không phải, cô ấy nhờ tôi đưa cho Anh Lục Vũ Tuấn”
Uông Liên nhìn Tiểu Bá Vương đầy ngưỡng mộ: “Không hổ là Tiểu Bá Vương, ngay cả sát khí của Lục Vũ Tuấn cũng không sợt”
“Sát khí? Uông Liên, anh Lục Vũ Tuấn thực ra rất tốt bụng, nhưng đôi khi anh ấy không thích nói chuyện với người ngoài!”
Hàn Tương Trúc không thể không bênh Lục Vũ Tuấn.
“Thực sự rất tốt, nhưng chỉ tốt với cậu”
Uông Liên nhẹ giọng lẩm bẩm.
Rất nhanh, lớp tự học đã kết thúc.
Hàn Tương Trúc thu dọn sách vở, bước nhanh ra khỏi phòng học.
Cô dự định đưa cây kẹo mút trên tay cho Lục Vũ Tuấn, Để sau này anh sẽ không nhắc mãi chuyện này không buông nữa.
Học sinh học cả ngày, nghe thấy tiếng chuông tan học đều nhanh chóng thu dọn để về ký túc xá nghỉ ngơi.
Do đó, tương đối nhiều người đi lại trong hành lang.
Một vài chàng trai nói đùa và và nghịch ngợm phía sau cô.
Không biết chuyện gì.
Một nam sinh đột nhiên đẩy một nam sinh khác, sau đó nam sinh kia đứng không vững liền đâm vào lưng của Hàn Tương Trúc.
Cô đã không phòng bị lao thẳng về phía trước.
Các nam sinh gây chuyện liền hoảng sợ.
Nhìn thấy Hàn Tương Trúc sắp ngã xuống đất.
Chàng trai gần cô nhất vươn tay theo bản năng, ôm lấy cô.
Sau đó, Hàn Tương Trúc b‹ ¡ mở mắt, liền nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Dương Phúc: “Tương Trúc, cậu không sao chứ?”
Trong đám nam sinh cấp ba, có người huýt sáo bắt đầu la ó: “Oal Dương Phúc, không nhìn ra đấy, thân thủ không tồi, anh hùng cứu mỹ nhân, cảm động quá!”
Khuôn mặt của Hàn Tương Trúc đỏ bừng, cô muốn thoát khỏi vòng tay của Dương Phúc, nhưng thấy rằng Dương Phúc dường như không có ý định buông tay vì quá căng thẳng.
.
||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Bị Anh Rể Thao |||||
“Dương Phúc, mau buông tôi ra!”
Cô lo lắng thì thào.
Dương Phúc nhận ra khoảng cách của hai người lúc này rất gần, vừa định buông ra, cổ tay đột nhiên cảm thấy đau nhói, sau đó bị người trong tay kéo qua.
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Vũ Tuấn nhìn cô, đôi má ửng đỏ trong vòng tay người khác, trong lòng dâng lên từng cơn tức giận vô cớ.
Lòng bàn tay Dương Phúc đau nhói, lông mày Dương Phúc nhíu lại thật sâu: “Lục Vũ Tuấn, buông ra!”
Hàn Tương Trúc nhìn thấy trên trán Dương Phúc có chút mồ hôi, vội vàng giải thích: “Anh Lục Vũ Tuấn, mau buông ra.
Nếu không có Dương Phúc, có lẽ em đã ngã xuống đất rồi!”
Cô biết rất rõ rằng Lục Vũ Tuấn và những người khác đã học võ thuật từ nhỏ, người bình thường đơn giản không thể chịu đựng được.
Sau khi nghe cô nói, Lục Vũ Tuấn buông tay, nhìn chằm chằm Dương Phúc, nhưng giọng điệu vẫn không hay cho lắm: “Tương Trúc vừa nói có đúng không?”
Cho dù là như vậy, cậu cũng không thể ôm Tương Trúc như vậy được! Dương Phúc này, rõ ràng muốn lợi dụng Tương Trúc.
Dương Phúc xoa xoa cổ tay đau nhức, ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn Lục Vũ Tuấn: “Lục Vũ Tuấn, Tương Trúc chỉ là bạn từ nhỏ của cậu thôi, cậu sợ cái gì?”.