Ánh mắt Long Anh Vũ dưới lớp kính gọng vàng hơi sửng sốt: “Anh ta thật sự nói như vậy?
Anh ta luôn nghĩ răng Lục Khải Vũ có danh tiếng và địa vị như ngày hôm nay đều dựa vào tài sản và mối quan hệ mà Lục Đình Khâm bố anh ta tích lũy được, nhưng đâu ngờ con người này làm việc thật nhanh gọn, vừa ra tay đã trực tiếp nắm lấy điểm yếu của anh ta.
Là con cháu nhà họ Long, khách sạn Thanh Long là gốc rễ của nhà họ Long chất chứa tình cảm qua nhiều thế hệ.
Đó là lý do tại sao sau khi về nước anh đã hao tổn tâm sức để thu mua nó.
Nếu khách sạn Thanh Long bị hủy trong tay anh ta, bố anh ta chäc chăn sẽ mắng chửi rồi anh ta sẽ trở thành người có tội không thể tha thứ trong gia tộc nhà họ Long.
Anh ta mệt mỏi xoa huyệt thái dương: “Sắp xếp người chăm sóc tốt cho Mộc Tháp, bây giờ chúng ta qua đó!”
Cách làm của Lục Khải Vũ thật tàn nhẫn!
Tuy nhiên vậy thì sao, quyền nuôi dưỡng Mộc Tháp vẫn nằm trong tay anh ta, hơn nữa anh ta còn có bản báo cáo xét nghiệm bố con từ ban ngành có uy tín nhất Hà Thành.
Dù Lục Khải Vũ có phá hủy khách sạn Thanh Long cũng không thể đón Mộc Tháp trở về.
Trừ khi anh chịu ly hôn với Mạc Hân Hy, để Mạc Hân Hy về bên anh ta.
Nửa tiếng sau, Long Anh Vũ xuất hiện trong đại sảnh khách sạn Thanh Long.
Nhìn thấy tình trạng bừa bộn trong khách sạn, khóe miệng anh ta khẽ giật giật.
Lục Khải Vũ đủ tàn nhân!
Anh ta còn chưa thấy bóng dáng Lục Khải Vũ đâu, thì một người từ bên phải đột nhiên lao ra đấm thẳng vào mặt anh ta.
Chiếc kính gọng vàng trên sống mũi anh 1a rơi xuống đất, một bên gọng kính bị gấy làm đôi.
“Cậu chủ!” Đại Long Vương tiến lên bảo vệ anh ta, lại bị rất nhiều vệ sĩ bao vây.
Long Anh Vũ chưa kịp đứng vững, Lục Khải Vũ đã tung thêm một cú, lần này mũi anh ta chảy máu.
Anh ta ngẩng đầu lên lau mũi, không sợ hãi nhìn Lục Khải Vũ: “Chủ tịch Lục, anh đã quên tại sao Long Uy phải vào tù ư?”
Lục Khải Vũ túm cổ áo dùng sức đẩy anh ta vào tường phía sau, nhìn anh ta bằng cặp mắt sắc bén: “Anh cho rằng tôi là Long Uy sao? Toàn bộ camera giám sát ở đây đều bị phá hủy, anh muốn kiện tôi cũng phải có chứng cứ”
“Mưu đồ và thủ đoạn của chủ tịch Lục đúng là trăm nghe không bãng một thấy! Anh muốn làm gì?” Long Anh Vũ nở nụ cười khiêu khích Lục Khải Vũ bóp chặt cổ anh ta, giọng nói rít từ trong kẽ răng: “Mộc Tháp đang ở đâu?
Nhà họ Mộ các người thật vô liêm sỉ!”
Long Anh Vũ cười hả hê: “Mộc Tháp là con trai của tôi và Hân Hy, dựa vào gì tôi phải nói cho anh biết thẳng bé đang ở đâu?”
Anh ta vừa dứt lời, Lục Khải Vũ liền tát một cái lên mặt anh ta, ngay sau đó, bèn đấm một cái vào bụng anh ta.
Long Anh Vũ ôm bụng ngồi xổm xuống đất, Lục Khải Vũ nhấc chân đá anh ta văng xa hai mét đụng vào cột rồi rơi xuống đất.
Tuy vậy, Long Anh Vũ vẫn ngấng đầu lên, nụ cười đắc ý nhoẻn trên gương mặt đầy máu: “Lục Khải Vũ, quyền nuôi dưỡng Mộc Tháp nằm trong tay tôi.
Dù anh có đánh chết tôi thì trên pháp luật thằng bé vẫn là con trai tôi”
“Cậu chủ, cậu chủ” Đại Long Vương muốn thoát khỏi vòng vây xông lên cứu anh, chỉ có điều, một mình anh ta hoàn toàn không thể chống lại hai mươi người.
Vì thế, anh ta chỉ có thể lo lắng, gào thét: “Lục Khải Vũ, cậu chủ nhà tôi là người nhà họ Mộ.
Anh đối xử với cậu ấy như thế, nhà họ Mộ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Vậy sao?” Lục Khải Vũ cười khẩy: “Đúng lúc tôi cũng muốn hỏi người đứng đầu họ Mộ rằng lợi dụng thủ đoạn hèn hạ để cướp con trai của người khác, hành động như thế nên bị xử phạt thế nào ở nhà họ Mộ?”
Nghe đồn gia pháp của nhà họ Mộ rất nghiêm khắc.
Năm đó, mẹ của Long Anh Vũ mới bảy tuổi không cẩn thận làm vỡ một bình hoa đồ cổ, vì sợ bị phạt nên đã bỏ trốn lưu lạc bên ngoài đến bây giờ.
Ánh mắt Long Anh Vũ khẽ dao động, tuy nhiên sắc mặt anh ta vẫn cố chấp như trước: “Tôi đón con mình về, có gì sai chứ?”
Lục Khải Vũ bước ra, xách anh ta lên chẳng khác nào xách một con chó ghẻ: “Da mặt của anh đúng là dày thật đấy, Mộc Tháp thực sự là con của anh sao?”.