Lục Khải Vũ gật đầu Sau khi Mạc Hân Hy và Trương Tuyết Du rời đi, bố Lục nhìn về phía con trai, trong mắt có ý trách cứ: “Không phải con nói sẽ giúp bố chăm sóc Tô Cẩm thật tốt sao?”
Lục Khải Vũ nhướng mày liếc mắt nhìn bố mình: “Bố, đây chính là lỗi của bố, con đã đồng ý giúp bố chăm sóc Tô Cẩm, thế nhưng con sẽ không để cho bố lôi kéo cô ta ôn chuyện trước cửa nhà đâu! Cái nồi này con cũng không công nổi!”
Lời của con trai rõ ràng hướng về mẹ của nó, bố Lục thở dài: “Con mau đi xem một chút, bố sợ Tô Cẩm nghĩ quấn trong lòng!”
“Nghĩ quẩn cái gì trong lòng, cũng hai mươi tuổi rồi, chút đả kích ấy cũng không chịu nổi thì sau này làm sao lăn lộn được ở Hà Thành!” Lục Khải Vũ không cho là đúng.
Bố Lục thở phì phò chỉ vào anh: “Nó chỉ là một cô gái, lời này con nói quá đáng rồi đấy! Nếu như con không đi, bố tự đi”
Nói xong, bố Lục nhấc chân chuẩn bị xuống lầu.
Lục Khải Vũ bất đắc dĩ, kéo ông ấy lại: “Con đi, trước hết bố trở về nghĩ cách dỗ mẹ con đi!”
Nói xong, anh xoay người chuẩn bị đi ra thang máy.
Bố Lục kéo anh lại: “Không phải con nói muốn tìm Tô Cẩm sao? Con đây là muốn đi đâu?”
Lục Khải Vũ thở dài: “Đã lâu như vậy rồi, cô ta chắc chắn đã xuống tầng, ra khỏi khu nhà, con đi thang máy xuống phía dưới không được sao?
Bố Lục trừng mắt: “Không được, nhỡ đâu nó trốn ở một tầng trệt khóc thì làm sao bây giờ?”
Lục Khải Vũ nặn ra vài từ trong kẽ răng”Ý của bố là?”
“Đi thang bội” Bố Lục chỉ chỉ bậc thang trước mắt bọn họ, giọng nói đầy kiên định.
Lục Khải Vũ không thể tin nhìn ông, hồi lâu mới miễn cưỡng thỏa hiệp: “Bố, hiện tại con vô cùng hoài nghĩ Tô Cẩm thật ra là con gái ruột của bố.
Không bằng hai người ngày mai đi làm một xét nghiệm huyết thống, như vậy cả nhà mới yên tâm!”
Bố Lục tức giận giả vờ muốn đánh anh, Lục Khải Vũ sợ hãi vội vàng đi thang bộ xuống.
Đi tới tận tầng một anh cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tô Cẩm.
Anh nghiêm túc nghỉ ngờ mình không phải con ruột của bố, nào có bố ruột nào dẫn vặt con trai ruột như vậy!
Anh tiến lên hỏi thăm bảo vệ ở cửa, bảo vệ nói cho anh biết quả thật có một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi đã chạy ra khỏi khu nhà mười phút trước.
Có điều tâm trạng của cô gái kia không được tốt lắm, không thèm nhìn đường, vừa ra khỏi khu nhà thì bị một chiếc ô tô đi trên đường tông phải.
“Bị xe tông phải? Người thế nào rồi?” Lục Khải Vũ giật mình.
Nếu để cho ông bố giàu tình cảm kia của anh biết thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Bảo vệ gãi đầu một cái, có chút không xác định: “Chắc là không có gì đáng ngại, đối phương là một ông tài xế, phanh lại đúng lúc, có điều cô ấy vẫn bị đụng ngã, đã được người tài xế kia đưa đi bệnh viện.”
“Vậy anh có biết bọn họ đi bệnh viện nào không?”
“Chắc là bệnh viện trong trung tâm Hà Thành cách chúng ta không xa, tôi thấy tài xế lái xe về hướng đó”
“Được, cám ơn anh!”
Lục Khải Vũ quay đầu chuẩn bị trở về lái xe tới bệnh viện xem tình hình.
Dù sao thì anh đã từng hứa với mẹ của Tô Cẩm sẽ chăm sóc cô ta thật tốt.