Long Uy không thể tin được lùi về phía sau vài bước: “Chị, chị điên rồi!”
Nụ cười trên mặt Long Minh Huệ dần dần biến mất, ánh mắt trở lên lạnh nhạt sắc bén: “Không sai, tôi điên rồi, năm năm trước, người nhà họ Long đẩy tôi vào địa ngục.
Bây giờ, tôi muốn cho toàn bộ nhà họ Long đều chôn cùng”
Nói xong, cô ta ném cây kéo trong tay xuống, điều khiển xe lăn chạy bãng điện đi đến trước mặt Long Uy.
“Long Uy, biết mình sắp làm bố rồi, có phải cậu rất vui vẻ không? Có phải rất mong chờ đứa bé kia chào đời không?” Long Minh Huệ nhìn thẳng vào mặt Long Uy.
“Chị muốn làm gì?” Long Minh Huệ như vậy, khiến Long Uy cảm thấy hốt hoảng.
Long Minh Huệ đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười vang dội mà bừa bãi, cười, cười xong cô ta lại khóc, khóc lóc một chút gương mặt cô ta lại trở nên dữ tợn đáng sợ.
“Cậu có biết, tôi cũng đã từng giống Liễu Thanh Y, mong chờ đứa con của mình, nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của nó sau khi sinh ra”
“Thế nhưng, bố của cậu, vào lúc tôi xác định ngày bảo bối của tôi chào đời, ông ta đã đích thân đưa tôi vào địa ngục.
Con của tôi, nó ở trong bụng của tôi chỉ bốn mươi năm ngày, đã bị những người đó tra tấn đến chết.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn nó từ trong cơ thể tôi chảy ra mà bất lực.”
“Long Uy, con của tôi chết thảm như vậy, dựa vào cái gì mà con của cậu được hạnh phúc sinh ra.
Nhưng đau khổ mà tôi đã phải chịu, cậu là người nhà họ Long cũng nên nếm thử một chút!”
Tiếng cười của Long Minh Huệ quanh quẩn trong toàn bộ biệt thự.
Long Uy thấy chị như vậy, khiếp sợ, đau lòng, tức giận.
Khiếp sợ chính là năm đó khi chị bị bố tính kế lại đã mang thai.
Nghĩ đến những lời ông Sở nói, anh ta cảm thấy vô cùng đau lòng cho chị.
Nhưng mà, bố đã chết rồi.
Con của anh ta lại vô tội, Thanh Y và con là điều quan trọng nhất của anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương bọn họ.
Cho dù đối phương là chị ruột của anh ta.
“Em sẽ không để chị xúc phạm tới Thanh Y,chuyện quá khứ không liên quan tới Thanh Y, càng không liên quan tới con của em” Ánh mắt anh ta sắc bén, giọng nói kiên định, trên người tản ra loại khí thế đặc trưng của đàn ông.
Long Minh Huệ vừa rồi còn đang ở trong trạng thái điên khùng, lúc này lại đột nhiên bình tĩnh hơn.
Cô ta lắng lặng nhìn Long Uy, đột nhiên võ tay cho anh ta: “Làm tốt lắm, như là một người đàn ông thực thụ!”
Sau đó, mọi chuyện thay đổi: “Nhưng mà, tôi muốn xem một người đàn ông tốt như cậu, giữa Long Thiên và con trai cậu, cậu lựa chọn như thế nào!”
Ánh mắt Long Uy đột nhiên co rút: “Chị, chị có ý gì?”
Khoé miệng Long Uy nhếch lên một nụ cười, không biết từ khi nào trong tay đã có thêm một cái điều khiển từ xa.
“Cậu quay đầu lại nhìn xem!”
Nói xong cô ta click mở màn hình TV siêu lớn ở phía sau Long Uy.
Trong lòng Long Uy dâng lên một cảm giác bất an.
Anh ta chậm rãi quay đầu lại.
Trên màn hình lớn, là một căn phòng nhỏ hẹp, Long Thiên bị trói ở trên ghế, phía bên phải trên khuôn mặt nhỏ có chút sưng đỏ.
Cả người đang ở trạng thái hôn mê.
Ở phía sau cậu bé, có một nhân viên mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang.
Trong tay người kia cầm một ống tiêm, đi đến bên cạnh Long Thiên, kéo cánh tay cậu bé lại Long Uy mở to hai mắt: “Chị, chị, chị muốn làm gì?”
Long Minh Huệ điều khiển xe lăn chạy bãng điện, lùi về phía sau một chút, ngẩng mặt nhìn chằm chằm Long Uy: “Thuốc độc mạn tính mà Hữu Sinh bị tiêm, cậu nghe nói chưa?”
Long Uy đi lên năm lấy tay Long Minh Huệ: “Chị, chị muốn tiêm thuốc độc cho Long Thiên?”
Long Minh Huệ cười cười: “Việc này phải xem cậu lựa chọn như thế nào?”
Bàn tay Long Uy nắm lấy tay cô ta không tự chủ được dùng sức: “Lựa chọn gì? Tôi nói cho chị biết, chị muốn báo thù, tôi có thể giao toàn bộ tập đoàn Long Uy cho chị.
Tuỳ chị xử lý”.