Lưu Bình lúc này mới quay đầu nhìn Lục Khải Vũ: “Thiên Nam rất đơn thuần.
Con bé thật sự rất yêu cậu hai nhà họ Lục.
Hy vọng tổng giám đốc Lục đừng chê cười: Lục Khải Vũ không nói gì cả, mặt không chút biểu cảm nhìn vào cô †a: “Cô muốn bao nhiêu tiền báo đáp?”
Lưu Bình đưa tay vén mái tóc ngắn mát mẻ dài ngang tai ra sau tai, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Cổ phần nằm trong tay nhà họ Hoàng chiếm 30% tập đoàn nhà họ Lục.
Nếu như tôi đoán không nhầm thì 30% cổ phần này chắc hản là đều đã được nhà họ Lục các anh thu mua lại hết rồi nhỉ! Tính toán như thế này, nhà họ Lục đã nắm giữ 70% cổ phần của tập đoàn nhà họ Lục rồi.
“
Cô ta vẫn muốn nói thêm nữa, nhưng lại bị Lục Khải Vũ lạnh nhạt cắt ngang: “Chuyện này không cần cô nhắc nhở, cũng không liên quan gì đến cô.
Nói đi, rốt cuộc cô muốn bao nhiêu?”
Lưu Bình không khách khí, đưa 3 đầu ngón tay ra.
“Ba mươi tỷ đồng?” Lục Khải Vũ khẽ nhíu mày.
Lưu Bình lắc đầu: “Tổng giám đốc Lục, quả thực là cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Lục rất có trá trị, phí dịch vụ là ba mươi phần trăm.
Ba mươi tỷ có phải là quá ít rồi không? Tôi nói hơn ba trăm tỷ”
Sau khi nghe Lưu Bình nói, Lục Khải Vũ vẫn chưa nói gì, Lục Khải Dã đã nhảy ra trước: “Ba trăm tỷ? Lưu Bình, cô điên rồi!”
Lục Khải Vũ giữ lấy em trai, mỉm cười một chút rồi nhìn Lưu Bình từ trên xuống dưới: “Trước đây tôi đã đánh giá thấp cô rồi! Ba tăm tỷ, tốt, rất tốt”
“Tổng giám đốc Lục, ba trăm tỷ đổi với nhà họ Lục các người mà nói thì chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
Chắc anh sẽ đồng ý chứ!”
“Trước khi tôi đáp ứng, tôi cảm thấy trước tiên cô cần phải gặp một người.”
Nói xong câu này, Lục Khải Vũ hướng về phía cửa hô lên một tiếng: “Cục trưởng Lưu, có thể vào rồi”
Trong nháy mắt, cửa phòng được đẩy ra, sau đó cục trưởng Lưu dẫn theo một vài cảnh sát bước vào, trực tiếp đi đến phía trước mặt Lưu Bình.
“Cô chính là Lưu Bình?”
Nhìn thấy đột nhiên có cảnh sát xuất hiện, Lưu Bình và Thiên Nam đều bị dọa một phen, vô ý thức mà lùi lại về phía sau một bước.
“Đúng, là tôi” Giọng nói của Lưu Bình có phần sợ hãi.
Cục trưởng Lưu nhanh chóng đưa ra các thông tin chứng nhận của mình và sau đó nói với Lưu Bình: “Dương Hải Khang thú nhận rằng cô là người đã xúi giục anh ta bắt cóc Lưu Cửu Nhạ, còn cố gắng quay video không đứng đắn để uy hiếp đối phương, mời cô theo chúng tôi về điều tra một chút”
“Dương Hải Khang? Tôi không quen anh ta, cảnh sát à, có phải là có sự nhầm lẫn gì ở đây không?” Đối mặt với cục trưởng Lưu, Lưu Bình vẫn cố gắng giả vờ ngu ngốc và ngụy biện.
Chỉ có điều, với kinh nghiệm phá án nhiều năm của cục trưởng Lưu, có người nào mà chưa từng gặp qua chứ, trực tiếp dùng ánh mắt chỉ thị cho cấp dưới: “Có nhầm lẫn hay không thì chúng tôi tự biết điều tra, cô cứ theo chúng tôi về một chuyến trước rồi nói”
Sau đó, hai vị cảnh sát đi thẳng đến trước bắt giữ Lưu Bình.
Thiên Nam trong lòng sợ hãi chạy đến ôm lấy Lưu Bình: “Sao các người lại muốn bắt cô của tôi, tại sao chứ?”
Lưu Bình ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn chằm chằm vào Lục Khải Vũ: “Tổng giám đốc Lục, anh quả nhiên là tâm sâu kế nặng, tất cả những việc này đều được anh tính toán hết rồi!”
Sau khi Dương Hải Khang bị bắt, cô ta đã nhờ vả quan hệ để đi gặp mặt anh ta một lần, nói với anh ta chỉ cần anh ta không khai ra mình thì cô ta sẽ đưa cho người nhà của Dương Hải Khang ba tỷ tiền đền bù.
Hơn nữa còn tìm người để giúp cho hình phạt của anh ta giảm đến mức thấp nhất.
Dương Hải Khang đích thân đảm bảo với bcô ta, tuyệt đối sẽ không khai ra cô ta.
Tuy nhiên bây giờ, cảnh sát lại đến bắt cô ta, điều này chứng tỏ rằng Dương Hải Khang đã khai ra cô ta, mà tất cả những chuyện này chắc chắn là thủ đoạn của Lục Khải Vũ.
“Đã có lá gan xúi giục Dương Hải Khang đi bắt cóc Lưu Cửu Nhạ, còn muốn anh ta quay video hèn hạ như vậy, Lưu Bình, kết quả này cô phải biết từ lâu rồi mới phải” Giọng nói của Lục Khải Vũ lạnh như băng..