Trong bóng đêm yên tĩnh Long Thiên nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ phía sau lưng.
Cậu vội vàng ngồi dậy lau qua nước mắt, chưa kịp xoay người nhìn xem là ai thì đã bị đối phương ôm chặt lấy.
Lồng ngực dày rộng, nóng rực, ấm áp bao bọc thân thể lạnh như băng của Long Thiên.
“Tiểu Thiên!” Nước mắt Lục Khải Vũ.
chảy ra.
Anh nằm trên giường vất vả lắm mới ngủ được, nhưng lại mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong mộng Long Thiên toàn xương xẩu, gầy gò như khúc củi, thân hình tiều tụy, hôn mê nằm trong ngực anh.
Anh bừng tỉnh giấc, lặng lẽ bước sang phòng Long Thiên muốn nhìn con trai một lúc, lại phát hiện bên trong không có ai.
Anh tìm một lúc lâu mới phát hiện Long Thiên đang khóc trong sân.
“Bố! Sao bố..” Long Thiên cảm nhận được sự khác thường trong giọng nói của Lục Khải Vũ.
“Con biết rồi sao!” Anh nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Bố là Lục Khải Vũ, thương nhân nổi tiếng đất Hà Thành, có thể làm cho bố rơi nước mắt chắc chỉ có thể là chuyện của chín anh em các cậu!
Quả thật mấy ngày nay Long Thiên đã gầy đi rất nhiều.
“Bố ơi, con sắp bảy tuổi rồi, bố thả con xuống đi, con tự đi được mà”
Lớn như vậy rồi còn được bố ôm Long Thiên cảm thấy ngượng ngùng.
“Trên người con rất lạnh, để bố ôm con đi cho mau”
Trong lúc nói chuyện Lục Khải Vũ đã ôm Long Thiên đi vào đến nhà chính.
Lúc lên tầng cậu bé dặn Lục Khải Vũ: “Bố ơi, chuyện con bị trúng độc bố đừng nói cho bọn Minh Húc biết!”
“Bố biết con sợ chúng lo lắng, yên tâm đi, bố sẽ không nói, đây là bí mật của riêng hai bố con mình”
Nhưng anh vừa nói xong thì đã nhìn thấy hai đứa trẻ Mạc Minh Húc và Tử Tín mặc áo ngủ đang đứng ngơ ngác ở chỗ cầu thang lên tầng hai.
“Bố, bố vừa mới nói gì?” Mạc Minh Húc nhìn chằm chằm Lục Khải Vũ.
“Đúng vậy, bố, chẳng lẽ Long Thiên cũng trúng thuốc độc mãn tính như Hữu Sinh sao?” Tử Tín sốt ruột tiến lên từng bước kéo tay áo ngủ của anh.
Xem ra chuyện này không thể giấu được rồi!
Anh vội thả Long Thiên xuống, sau đó giữ chặt tay Tử Tín và Minh Húc: “Đi, trở về phòng rồi nói, nhất định đừng để cho cụ bà nghe được.”
Nói xong anh còn cảnh giác nhìn lại một lượt cánh cửa phòng của bà cụ ở dưới tầng.
Thấy dưới tầng yên tĩnh, bà cụ không bị bọn họ đánh thức anh mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong phòng Long Thiên, Lục Khải Vũ bình tĩnh kể hết mọi chuyện cho Mạc Minh Húc và Lư Tử Tín nghe.
Bàn tay nhỏ bé của Mạc Minh Húc nắm thật chặt lại: “Con mụ Long Minh Huệ quá đáng giận!”
Tử Tín cầm bàn tay nhỏ bé của Long Thiên: “Yên tâm, anh nhất định sẽ nghiên cứu ra thuốc giải trong thời gian ngắn nhất”
Sau khi nói xong cậu bé lập tức đứng dậy: “Đi, chúng ta đến phòng thí nghiệm, bây giờ anh bắt đầu nghiên cứu luôn”
Long Thiên vội vàng kéo cậu bé lại: ‘Không cần đâu anh ba, một buổi tối cũng không khác gì, anh nghỉ ngơi đi đã, ngày mai bắt đầu cũng không muộn”.