“Em nhìn thấy rồi, chính là ở trong kia, bên cạnh căn phòng màu đỏ có một cửa hàng đồ chơi.
Anh nhìn kìa, chính là ở trong cửa sổ của cửa hàng”
Minh Húc nhìn theo hướng chỉ tay của Vũ Tuấn, nhìn một hồi lâu cuối cùng nhìn thấy một chiếc mặt nạ hình con khỉ nhỏ mà cậu đang nói đến, không khỏi xúc động reo lên.
Mạc Hân Hy nằm trên giường đã nửa canh giờ, nhìn thấy ba đứa nhỏ đều nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt nhỏ tràn đầy sự mong ngóng.
Cô có chút không nhãn tâm lên ngồi dậy khỏi giường.
“Được rồi, mẹ nghỉ ngơi đủ rồi, mẹ đưa các con ra ngoài chơi một lát”
Lục Khải Vũ đang ngồi trước bàn làm việc giải quyết việc của công †y thông qua máy tính xách tay, sau khi nghe thấy lời của cô cũng lập tức đứng lên.
“Không phải để em nằm nghỉ một chút sao? Sao lại muốn đưa bọn trẻ ra ngoài chơi?”
“Anh nhìn dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của ba đứa chúng nó đi, hơn nữa đã hơn một tháng rồi, em đã không sao nữa rồi” Vừa nói, Mạc Hân Hy vừa cố ý xoay người đi đến trước mặt anh.
Lục Khải Vũ nhanh chóng đỡ lấy cô: “Được rồi, vậy chờ anh một lát, chúng ta cùng đi”
Ba đứa nhỏ nghe xong, khuôn mặt vui vẻ tới mức nhảy dựng lên: “Thật sao, chúng con được ra ngoài chơi sao? Tốt quá rồi”
Vì vậy, hai vợ chồng họ thay một bộ đồ đơn giản, cùng với ba đứa con đáng yêu rời khỏi khách sạn đến những con phố của thị trấn nhỏ Harta.
Việc đầu tiên, ba đứa nhỏ đến thẳng cửa hàng đồ chơi đối diện khách sạn, ba đứa nhỏ mỗi đứa mua một chiếc mặt nạ khỉ nhỏ giống hệt nhau.
Sau khi ra khỏi cửa hàng đồ chơi, mấy đứa nhỏ lại nghĩ ra đi vòng vòng xung quanh xem có thứ gì vui và ngon không.
Vì thế cả nhà liền lang thang trong thị trấn nhỏ Harta như ý muốn.
Gió thổi qua mang theo hương hoa cùng với vài bông hoa lẫn với lá rơi trên người bọn họ.
Ba đứa nhỏ nhặt lá và hoa trên người nhau vui vẻ thốt lên: “Bông hoa thật là đẹp!”
Cứ đi, đi mãi, trong công viên cách đó không xa có tiếng cãi nhau, còn có tiếng khóc của một bé gái.
“Có người cãi nhau?”
Ba đứa nhỏ tò mò, lập tức kéo tay bố mẹ chúng đi vào trong.
Cỏ mọc xanh như tấm thảm, hoa tươi nở rộ công viên.
Một cô bé năm sáu tuổi đang cúi gẫm mặt đứng ở đó.
Dùng giọng rất nhỏ xin lỗi: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, tớ không cố ý đâu.
Tớ thật sự không nhìn thấy con gà con này”
Dưới chân cô bé là một chú gà bông xù và dễ thương vừa mới chào đời cách đây vài ngày, hầu như trẻ em nào cũng sẽ thích.
Chỉ là lúc này con gà con đáng yêu đang nhắm mắt lại nằm trên mặt đất, đã tắt thở rồi.
Chủ nhân của chú gà là một bé trai khoảng bốn tuổi, lúc này mẹ đang kéo một người đàn ông không chịu buông ra.
“Con gái của anh giãm nát gà cưng của con trai tôi.
Anh là một người bố mà không quản được con mình à?”
Người đàn ông có vẻ hơi mất kiên nhẫn và hất tay mẹ của cậu bé ra: “Tôi đã nói rồi, con bé không phải con gái tôi.
Cô nhận nhầm người rồi”
Ngay khi người đàn ông lên tiếng, trong phút chốc quay lại, Lục Khải Vũ và cả ba đứa trẻ đều kinh ngạc đến ngây người.
Bởi vì người đàn ông đó hóa ra là Lư Bạch Khởi.
Mẹ của cậu bé nghe thấy Lư Bạch Khởi phủ nhận mối quan hệ với cô bé nhỏ, tức giận kéo cô bé nhỏ đến trước mặt anh ta..