Thấy tay của Hoàng Bảo Mai sắp tát vào mặt của Mạc Vũ Lý, anh ta vậy mà trực tiếp dùng cơ thể mình chặn bàn tay kia của cô ta.
Tay Hoàng Bảo Mai đánh vào trước ngực anh ta, có chút đau.
Hoàng Bảo Mai bị hành động của anh ta làm cho kinh sợ.
“Anh, bảo vệ nó?” Cô ta có chút không thể tin nổi.
“Cô đi đi, sau này không cần đến đây nữa, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa” Lời nói của hàn Hữu lạnh nhạt lại tuyệt tình, không mang một chút độ ấm nào.
Hoàng Bảo Mai trừng lớn mắt, có chút kinh ngạc, có chút giận dữ: “Hàn Hữu, anh, vậy mà vì một thằng nhóc không biết từ đâu đến mà đuổi em đi.
Anh đừng quên, các thiết bị của căn phòng này, phòng cách âm của anh, mấy nhạc khí ở trong phòng của anh là ai đã tặng cho anh?”
Hàn Hữu cúi đầu nhìn Mạc Vũ Lý một cái, khuôn mặt trắng ngần có chút khó xử.
“Những thứ này đều là cô thừa lúc tôi không có ở nhà, quyết định của cô.
Nếu như cô cảm thấy cô thiệt thòi thì bây giờ ngay lập tức có thể chuyển hết mấy thứ của cô đi”
Hàn Hữu hình như cũng tức giận rồi.
“Anh, anh… Được, anh đừng có mà hối hận”
Ngón tay của Hoàng Bảo Mai chỉ vào Hàn Hữu, nói lời cay độc, quay đầu cất lên giày cao gót đi ra ngoài.
Lúc đi ra còn cô ý đập mạnh cửa một cái.
Mạc Vũ Lý lo lắng nhìn Hàn Hữu, người đàn ông này thật sự nghèo.
đến mức độ đó sao?
Dựa theo điều tra của cậu, anh ta từng là một nhạc sĩ rất nổi tiếng ở Hà Thành!
Nếu như anh thật sự là bố ruột của cậu thì những ngày sau này làm sao sống qua đây!
Ôi… Mạc Vũ Lý có chút hối hận khi hôm nay đến đây tìm bố rồi.
Mộ Dung Lãnh Hàng dù có ngốc thì cũng sẽ không ăn cháo nha.
ôi!
Nhưng, ngược lại là Hàn Hữu, nhìn thấy Hoàng Bảo Mai rời đi, một chút cũng không buồn, mà lại có chút kích động quay lại nhìn thẳng vào Mạc vũ Lý.
Mạc Vũ Lý vô thức lùi lại một bước.
“Chú à, đừng nhìn cháu như thế, cháu hơi sợ đấy”
Hàn Hữu này kích động như thế chẳng lẽ đã hoài nghi mình là con của chú ấy rồi?
Năm ấy bà mẹ Mạc Tình của cậu bị mù rồi sao? Sao lại tìm một người đàn ông ăn cháo như vậy? Anh ta làm ơn đừng là bố ruột của cậu.
Nghe thấy cậu nói thế Hàn Hữu vội thu ánh mắt của mình lại, mời cậu ngồi xuống sofa.
“Cháu thật sự có chút giống mẹ cháu” Giọng nói của anh ta vẫn kích động như trước, cả người bởi vì kích động mà cũng không biết phải làm thế nào.
Mạc Vũ Lý nhìn sofa màu xám nhạt trước mắt, cũng không có ngồi xuống.
Ai biết anh và anh ta và người phụ nữ già kia đã làm cái gì ở trên cái sofa này? Cậu là một người mắc bệnh sạch sẽ đó.
Hàn Hữu thấy cậu không ngồi xuống, vội vàng thu dọn lại sofa: “Đứng rất mệt, sao lại không ngồi xuống?”
Chỉ là, ánh mắt anh ta nhìn Mạc Vũ Lý vẫn sáng rực, nhiệt tình, nóng bỏng như lửa vậy.
“Cái đó, không cần đâu, cháu đứng cũng được” Trong lòng Mạc Vũ Lý vẫn có chút kháng cự.
Hàn Hữu sửng sốt một chút, nhưng cũng không ép cậu.
Sau đó giống như nhớ ra chuyện gì đó, xoay người đi vào phòng bếp.
“Cháu muốn uống cái gì? Nước lọc hay nước ép?”.