Trong khi họ đang nói chuyện với Đào Lệ Mẫn, có một người đàn ông chỉ nhìn thấy bóng lưng ôm Mộc Tháp bước từ lối ra khác của bệnh viện đi mất rồi.
Mạc Minh Húc đã khóa hình người đàn ông và kiểm tra liên tục từ nhiều camera trong bệnh viện, nhưng vì vấn đề góc độ nên anh ta không thể nhìn rõ mặt người đàn ông.
Người đàn ông ôm Mộc Tháp, lên một chiếc ô tô màu đen nhỏ ở lối vào bệnh viện.
Tuy nhiên, biển số của chiếc xe ô tô màu đen đã bị một chiếc lá rơi chặn lại, không biết là cố ý hay vô tình đây.
Cuối cùng, cậu đẩy chiếc máy tính xách tay trước mặt ra với vẻ mặt đau khổ, nặng nề thở dài: “Làm sao bây giờ? Anh không tìm thấy Mộc Tháp”
Long Thiên vẫn luôn ngồi bên cạnh cậu, theo dõi nội dung video một cách rõ ràng, cậu trầm tư trong chốc lát: “Chúng ta có thể ra tay với Đào Lệ Mãn”
“Đào Lệ Mẫn à? Cái tên này sao lại nghe quen tai thế nhỉ?” Bố Lục ngồi ở vị trí ghế phụ nhíu mày.
Lục Khải Dã tốt bụng nhắc nhở hắn: “Là bạn học cấp ba của anh trai con, là người phụ nữ mà chúng ta gặp ở trạm y tá bệnh viện vừa rồi đấy ạ”
“Cô ấy à?”
“Đúng vậy, ông nội, cháu vừa mới kiểm tra hệ thống giám sát trong bệnh viện, trước khi chúng ta đến, cô ấy đã đến căn phòng mà Mộc Tháp ở kia” Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của ông nội, vẫn là chưa rõ ràng tình huống, Mạc.
Minh Húc kiên nhãn giải thích.
“Ý của cháu là cô gái kia biết tung tích của Tứ Bảo sao?”
“Trên lý luận thì hẳn là như thế! Chỉ là..”
Lục Khải Dã nhìn đường phố vắng vẻ bên ngoài, bây giờ đã là nửa đêm, nếu bây giờ bọn họ đột nhập vào nhà của cô gái đơn thân một mình đó, thì có bị hiểu lầm không nhỉ!
“Chỉ là cái gì?” Đối với việc anh ta muốn nói lại thôi, bố Lục rất bất mãn, giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Lục Khải Dã nhìn thoáng qua sắc mặt của bố, nhanh chóng giải thích: “Chỉ là bây giờ đã là rạng sáng, nghe nói Đào Lệ Mẫn vẫn còn độc thân, nếu bây giờ chúng ta đến tìm cô ấy, chỉ sợ có hơi không thích hợp mà thôi”
Lời anh nói làm bố Lục lâm vào trầm mặc.
Thời điểm này đi quả thật vô cùng không thích hợp.
Vậy Tứ Bảo phải làm sao bây giờ?
Ai cũng không biết, bọn họ không thể cứ trở về như thế được.
Trên xe đột nhiên yên tĩnh kinh khủng, trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, nhất thời đều không biết nên làm thế nào cho phải Một lúc lâu sau, Long Thiên nói: “Anh à, anh có thể cứ đột nhập vào máy tính của Đào Lệ Mẫn trước rồi xem có tìm được manh mối gì hay không”
Mạc Minh Húc khẽ thở dài, lắc lắc đầu: “Anh đã kiểm tra rồi, trong máy tính cô ta ngoại trừ một số bản vẽ thiết kế ra thì không có cái gì cả”
“Không bằng như vậy đi, em bảo Hoàng Tuấn Phong phái người quan sát trước cửa nhà Đào Lệ Mẫn, theo dõi cô ta, xem xem có thể tìm được Mộc Tháp hay không” Long Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu mới nói “Nhưng, vậy phải chờ tới khi nào mới có thể tìm được Tứ Bảo đây?” Bố Lục có chút nóng vội.
Bên trong xe lại trầm mặc lần nữa.
Lúc này, di động bố Lục đột nhiên vang lên, tiếng nhạc lanh lảnh phá tan bầu không khí nặng nề trong xe.
Điện thoại vậy mà lại là do Lý Kiến Quốc gọi tới, đầu tiên anh ta bày tỏ lòng biết ơn của mình với bố Lục, sau đó nói với bọn họ Mộc Tháp được một cái người tốt bụng cứu, nhưng vân còn một số vấn đề nhỏ về trái tim, cần phải nghỉ ngơi, lúc này đã được đổi phương đưa đến một bệnh viện tư nhân để tiếp thu trị liệu, cho nên họ không cân lo lắng.
“Bệnh viện tư nhân? Là nơi nào vậy?” Bố Lục cau mày.
Lý Kiến Quốc ở kia đầu điện thoại sửng sốt một chút: phương không nói địa chỉ, anh ta nói là anh ta đâm bị thương Mộc Tháp, sẽ gánh vác trách nhiệm chữa khỏi cho Mộc Tháp.
Cháu vừa mới nói chuyện qua video cùng Mộc Tháp, nhìn thấy tình hình của cậu bé thực sự ổn định”
Bố Lục vô cùng tức giận, khẽ mãng Lý Kiến Quốc: “Lý Kiến Quốc, sao cháu có thế yên tâm giao con trai cho một người xa lạ như vậy chứ?”
Đôi vợ chồng này có phải đầu óc có vấn đề hay không vậy, con trai bị người xa lạ mang đi, vậy mà một chút cũng không lo lắng, chẳng lẽ bọn họ không sợ đối phương đem bán Mộc Tháp đi hay sao?
Lý Kiến Quốc đại khái không ngờ rằng ông lại kích động như vậy, sửng sốt trong chốc lát mới thưa dạ nói: “Anh ta không phải người xa lạ, là cậu chủ Long Anh Vũ nhà họ Mộ”.