9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Dương Phúc dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Lục Vũ Tuấn đang chậm rãi đi đến dưới ánh sáng nhàn nhạt.

“Bạn học Lục Vũ Tuấn, có chuyện gì mời cậu mau nói.

Tôi còn phải trở về kí túc xá nghỉ ngơi nữa!”
Lục Vũ Tuấn đi đến trước mặt cậu ta, ánh sáng có chút mờ, cậu nhìn không rõ biểu tình trên mặt đối phương: “Dương Phúc, chúng ta là những người quang minh chính đại, tâm địa ngay thẳng không nói lời quanh co vòng vèo, cậu thích Tương Trúc đúng không?”
Dương Phúc đại khái không ngờ đến, Lục Vũ Tuấn chuyển trường còn không đến hai ngày vậy mà lại nhìn thấu tâm tư nhỏ bé đó của cậu ta.

Trong lòng đột nhiên căng thẳng, trên miệng lại theo bản năng phủ nhận: “Không, không có, chúng tôi chỉ là bạn tốt.

Tương Trúc cô ấy là một cô gái nỗ lực tiến lên.

Chúng tôi ở bên nhau đều là bởi vì học tập”
Trường trung học Nham Hoa có lệnh cấm rõ ràng học sinh yêu sớm.


Dương Phúc mặc dù thích Hàn Tương Trúc, lại vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí giấu phần tình cảm này ở trong đáy lòng.

Cậu ta muốn đợi đến sau khi thi đại học, sau khi bọn họ thi đậu vào cùng một trường đại học, mới mở miệng tỏ tình.

Lục Vũ Tuấn nghe thấy lời của cậu ta, không biết vì sao, khẽ cười ra tiếng, trong ánh sáng mờ nhạt truyền đến giọng nói vừa lạnh lẽo vừa kiên định của cậu: “Tôi thích cô ấy, bắt đầu từ năm lớp bảy, tôi đã thích Tương Trúc.

Tôi thuyết phục người nhà, từ Trường trung học Tuyên Ưng chuyển trường đến đây, chính là bởi vì giúp đỡ Tương Trúc nâng cao thành tích toán học”
“Dương Phúc, Tương Trúc cô ấy tương lai chỉ có thể là bạn gái của Lục Vũ Tuấn tôi.

Nếu như cậu đã không thích cô ấy, vậy thì làm phiền cậu sau này giữ khoảng cách với cô ấy!”
“Lục Vũ Tuấn, cậu nói cái gì?”
Bên phía khu dạy học, học sinh đã gần như đều rời khỏi phòng học rồi.

Có ánh đèn của một vài phòng học vào lúc này đột nhiên tắt.

Sân luyện tập trong nháy mắt rơi vào trong một mảnh đen tối.

Giọng nói của Dương Phúc ở trong bóng tối lộ ra kinh hoảng và sợ hãi.

“Cậu, cậu không phải nói vẫn luôn coi Tương Trúc là em gái ruột sao?”
Cậu ta có chút không dám tin.

Nhà họ Lục ở Hà Thành là tồn tại như thế nào, cậu ta vẫn luôn vô cùng rõ ràng.

Cậu ta không tin, cậu ba nhà họ Lục thành danh khi còn trẻ sẽ thật sự thích Tương Trúc, Tương Trúc cô ấy chỉ là con gái của bảo mẫu nhà họ Lục!

Trái ngược với sự kinh ngạc của cậu ta, Lục Vũ Tuấn vô cùng bình tĩnh: “Lúc nhỏ Tương Trúc rất đáng yêu, tôi quả thật đã coi cô ấy giống như em gái mà yêu thương.

Nhưng, sau khi lớn lên thì không giống như vậy nữa.

Tôi thích cô ấy, muốn cô ấy làm bạn gái, người yêu, vợ của tôi”
“Chẳng qua, cô ấy hiện tại còn nhỏ, phản ứng với tình yêu còn rất chậm chạp.

Bởi vì không làm cô ấy sợ, tôi mới cố ý ở trước mặt các bạn học nói như vậy.

Tôi có lòng kiên nhẫn, cũng có tự tin, Tương Trúc cô ấy sớm muộn có một ngày sẽ thích tôi thôi.

Do đó, bạn học Dương Phúc, sau này vẫn xin cậu cách Tương Trúc xa một chút.”
Mấy câu nói cuối cùng này, Lục Vũ Tuấn nói vô cùng ngang ngược.

Trong đêm tối, Dương Phúc trầm mặc trong giây lát, đột nhiên cười lên.

Lục Vũ Tuấn khẽ nhíu mày: “Dương Phúc, cậu cười cái gì?”
Dương Phúc thu lại ý cười: “Lục Vũ Tuấn, tôi cười cậu quá tự cho là đúng, quá ngây thơ rồi.


Tương Trúc cô ấy sẽ không thích cậu đâu.

Cô ấy là một cô gái rất lí trí và bình tĩnh.

Thân phận hai người khác biệt quá nhiều, tình cảm căn bản là không nhận được sự chấp thuận của người trong nhà cậu.”
“Vê điểm này, Tương Trúc đều rõ hơn bất cứ ai.

Tôi nghe nói, cô ấy bắt đầu từ năm lớp bảy liền vẫn luôn hết sức né tránh các cậu.

Cậu biết vì sao không? Chính là bởi vì cô ấy biết rất rõ ràng thân phận và địa vị giữa các cậu chênh lệch rất lớn.

Cô ấy biết ở cùng với cậu chỉ đem đến cho cô ấy tổn thương và đau đớn”.


Bình luận

Truyện đang đọc