“Cậu chủ Lục, cậu muốn mấy cái đùi gà? Tôi bảo người ta đi mua cho cậu! Bên ngoài xe nhiều lắm, vô cùng hỗn loạn, một đứa bé như cậu đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm” Người vệ sĩ thẳng thừng từ chối lời đề nghị đi ra ngoài của cậu.
Thật buồn cười, cấp trên đã năm lần bảy lượt dặn dò, mấy cậu chủ nhỏ này nếu như chạy ra khỏi chung cư mà có chuyện gì xảy ra thì tất cả bọn họ đừng có hòng bưng bít!
Dường như Lục Vũ Tuấn đã đoán được bọn họ sẽ nói như vậy, không hề nóng nảy: “Chú à, cái này chắc không được đâu.
Các em của cháu đều ưa sạch sẽ và có yêu cầu rất cao về vệ sinh thực phẩm.
Bọn cháu đứng ở cửa chung cư cả ngày, trên người và trên tay có rất nhiều bụi bặm và vi khuẩn.
Nếu mọi người mua giúp cháu thì các em ấy chắc chắn sẽ không ăn đâu”
“Với lại các em ấy không chỉ muốn ăn đùi gà mà còn muốn ăn bánh donut.
Cháu sợ mọi người mua nhầm vị”
Bảo vệ nhíu mày lại khi nghe thấy lời cậu bé nói.
Trẻ con nhà giàu đúng là rắc rối, rất nhiều đứa nhỏ mắc chứng ưa sạch sẽ.
Nhưng bên trên đã quy định là không được cho mấy cậu chủ nhỏ này ra ngoài.
Nhưng nếu không cho đi thì cậu chủ nhỏ này sẽ tức giận, ghi thù thì làm sao đây?
Cho cậu bé ra ngoài, lỡ như thật sự xảy ra chuyện xui xẻo thì bọn họ lại phải làm sao?
Những người đau khổ nhất trên thế gian này đúng là đấm làm công bọn họ.
Lục Vũ Tuấn nhìn thấy được sự đấu tranh và mâu thuẫn của những người bảo vệ, khóe miệng cậu bé nhếch lên thành nụ cười, vươn bàn tay nhỏ đeo găng tay dùng một lần của mình ra: “Chú bảo vệ, cháu thật sự không lừa mấy chú đâu.
Mấy chú xem thứ cháu mua cho mấy em ấy toàn là găng tay dùng một lần! Thật sự cháu cũng muốn để mấy chú mua thay cháu nhưng cháu sợ sau khi mấy chú mua thì mấy em ấy sẽ không ăn nữa”
“Cháu cũng biết mấy chú khó xử.
Thế này đi, mấy chú phái hai người bảo vệ cháu, cháu chạy đi mua xong rồi quay về, chú thấy thế nào?”
Cậu bé đưa ra một đề nghị nghe thấy cũng được.
Bảo vệ ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa hàng gà rán chỉ cách khu chung cư Ánh Trăng một kilomet nhưng vẫn thấy hơi do dự.
Lúc này, vệ sĩ mặc thường phục được Mạc Hân Hy phái đi cũng đúng lúc đi đến cửa chung cư.
“Chú ơi, mấy chú đợi chút” Lục Vũ Tuấn gọi bọn họ lại.
Vệ sĩ mặc thường phục lập tức dừng bước: “Cậu chủ, có chuyện gì không?”
Lúc sáng khi vệ sĩ mặc thường phục bắt đầu đi làm đã gặp mặt bảo vệ của chung cư.
Mọi người đều quen biết đối phương.
Lục Vũ Tuấn nhìn bảo vệ thương lượng: “Chú bảo vệ, chú xem thế này có được không.
Bốn chú cùng đi mua gà rán với cháu, như vậy được rồi chứ!”
Cậu bé đã nói đến mức này rồi nên bảo vệ cũng không tiện từ chối nữa.
Cửa hàng gà rán cách chung cư chỉ có một kilomet.
Hai người bọn họ, cộng thêm hai cao thủ của tập đoàn Long Thành thì cho dù có ai muốn bắt cóc cậu chủ nhỏ cũng hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ.
Vì thế, cuối cùng bảo vệ gật đầu đồng ý.
Bốn người theo Lục Vũ Tuấn ra trước mua gà rán.
Quãng đường một kilomet thu hút ánh mắt của vô số người.
Trong một nhà hàng không bắt mắt ở bên kia đường, Thạch Thiên Bằng đang đội tóc giả, đeo kính đen, mặc áo choàng dài màu đỏ của nữ và trang điểm thành phụ nữ.
Nhìn thấy bóng dáng của Lục Vũ Tuấn, thân hình di chuyển..