9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI


“Đến thăm con trai!” Lục Khải Vũ lạnh lùng đáp.

Thúy Hoa bị khí thế trên người anh dọa sợ nên lui về sau một bước, nhưng nghĩ đến con trai, cô ta lại ngẩng đầu dũng cảm tiến lên, vẫy vẫy cái xẻng trong tay: “Hữu Sinh là con trai của tôi, các người đừng hòng mang nó đi!”

“Ngay cả tự bảo vệ mình mà cô còn không làm được, vậy mà đòi bảo vệ thắng bé?” Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua ống tay áo đang bị kéo lên của cô ta, nơi đó lộ ra vết thương rất rõ ràng.

Thúy Hoa vô thức rụt tay về.

“Cô như vậy không phải là yêu con, mà là ích kỷ.” Lời nói của Lục Khải Vũ như cây kim đâm vào da thịt.

Thúy Hoa bàng hoàng ngẩng đầu lên, không cam lòng hỏi lại: “Tôi, tôi ích kỷ?”


Phạm Ngô Tam kịp thời từ trong nhà đi ra, kéo Thúy

Hoa sang một bên, giận dữ mắng mỏ: “Đi nấu cơm đi, đàn bà thi biết cái gì?”

“Không thể để bọn họ mang Hữu Sinh đi được!” Thúy Hoa sợ hãi nhìn chăm chăm Phạm Ngô Tam.

Phạm Ngô Tam mất kiên nhẫn quát: “Đi làm cơm, ông đây đói rồi.”

Thủy Hoa không động đậy, còn muốn nói thêm gì nữa, Phạm Ngô Tam bèn cởi giày của mình ra và giơ lên. Cô ta lập tức khiếp đảm liên tục lùi về phía sau, tuy không cam lòng nhưng vẫn phải tiến vào phòng bếp.

Phạm Ngô Tam quay đầu nhìn Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy, gãi gãi đầu: “Người đàn bà này cứ muốn bị ăn đòn thế đấy! Đi thôi, chúng ta vào trong rồi nói.”

Nhà của Phạm Ngô Tam cũng là một căn nhà trệt ba gian, cách bố trí cũng tương tự nhà mẹ vợ gã ta. Khác biệt duy nhất chính là đồ đạc trang trí trong phòng. Phòng khách của nhà Phạm Ngô Tam được lát sàn bằng gạch, có một bộ số pha vải, bàn trà và tủ TV.

Có điều, hẳn là bộ ghế sô pha đã dùng rất nhiều năm nên có một cái chân phải lấy cục đá kê vào. Còn TV thì là loại cồng kềnh xưa cũ, thế nhưng vẫn to hơn cái ở nhà mẹ vợ anh ta, có lẽ cũng được hai mươi chín inch.

Tổng thể phòng khách nhìn vào có cảm giác tương đối sạch sẽ.


Sau khi bọn họ ngồi xuống, Phạm Ngô Tam lập tức mở miệng đưa ra yêu cầu: “Tôi là người thẳng thắn, không thích vòng vo, nếu các người muốn mang đứa bé đi thì ít nhất phải số này.”

Gã ta đưa tay làm dấu số ba. Hôm qua gã ta đã nghe qua, chỉ chiếc xe ở cổng thôn của Lục Khải Vũ thôi đã đáng giá hàng tỷ đồng chứ nói chi là cả tập đoàn nhà họ Lục, tài sản chắc cũng phải hơn mấy ngàn tỷ.

Thời điểm hỏi thăm ra thân phận của Lục Khải Vũ, toàn thân gã ta vui sướng đến mức thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên trời. Năm đó chỉ tốn sáu triệu để mua một đứa trẻ sinh non từ tay bọn buôn người, thế mà nó lại là con trai của chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục, Phạm Ngô Tam này sắp phát tài rồi.

Đêm qua, Phạm Ngô Tam kích động đến nỗi không ngủ được, đến cả nằm mơ cũng đang cười! Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm Phạm Ngô Tam đang cười rạng rỡ, khẽ cau mày, trong con người xẹt qua tia chán ghét: “Ba tỷ?”

Phạm Ngô Tam nghe anh nói như vậy thì hơi sửng sốt, lắc đầu sửa lại: “Không, là ba mươi tỷ!”

“Ba mươi tỷ?” Mạc Hân Hy đứng phắt dậy: “Phạm Ngô Tam, sao anh không đi cướp ngân hàng luôn đi!”

Phạm Ngô Tam cầm lấy cây tăm trên bàn, bình thản xỉa răng, cà lơ phất phơ liếc xéo Mạc Hân Hy: “Chút tiền lẻ này có đáng là gì với tập đoàn họ Lục các người?”


“Bảy năm trước nếu không nhờ có hai vợ chồng tao bỏ tiền bạc và công sức đi chữa bệnh cho đứa bé, thì hôm nay các người đã không còn được gặp nó nữa rồi. Chẳng lẽ mạng của con trai chủ tịch tập đoàn họ Lục lại không đáng giá bằng ba mươi tỷ à? Tôi ra giá này là có lương tâm rồi đấy!

Mạc Hân Hy còn định nói điều gì thì bị Lục Khải Vũ giữ tay lại: “Ba mươi tỷ cũng được, tao sẽ giao cho mày”

“Anh, mỗi ngày gã ta đều đánh con trai của mình, vì sao phải đưa cho gã ta ba mươi tỷ chứ?” Mạc Hân Hy không hiểu, nổi giận chất vấn.

Lục Khải Vũ cho cô một ánh mắt trấn an rồi mới nói tiếp với Phạm Ngô Tam: “Tuy nhiên tạo có một điều kiện, hãy để Hữu Sinh ở chung với chúng tao một ngày. Tối mai, tạo sẽ bảo trợ lý chuyển tiền cho mày, thế nào?”

“Không được, tôi không đồng ý!” Thúy Hoa chẳng biết đã đứng ở cửa nghe trộm cuộc nói chuyện của bọn họ từ khi nào. Lúc này, đột nhiên cô ta nhào tới, cực lực phản đối.


Bình luận

Truyện đang đọc