9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Lục Khải Vũ bế Lý Mộc Tháp ra khỏi nhà của Long Anh Vũ.

Vào thang máy, gương mặt nhỏ nhắn của Lý Mộc Tháp căng thẳng, cả người cứng đờ, trong lòng cậu bé lúc này rất sợ hãi.

Lục Khải Vũ cảm nhận được sự hồi hộp của con trai, dịu dàng nói: “Mộc Tháp à, con đừng sợ.

Chú dẫn con về nhà!”
Giọng nói dịu dàng của anh rót vào tai của Lý Mộc Tháp như thể có ma lực, khiến cậu bé thực sự cảm thấy bớt căng thẳng.

Vì thế, cậu bé lấy hết can đảm mở miệng hỏi: “Chú Lục ơi, bây giờ chú, chú có thể gọi bác sĩ giúp bố con không? Bố bị thương, còn đang chảy máu, con sợi”
“Mộc Tháp, anh ta không phải là bố của con” Thấy con trai quan tâm Long Anh Vũ như thế, trong lòng Lục Khải Vũ hết sức khó chịu, nét mặt cũng trở nên nghiêm nghị hơn.

Lý Mộc Tháp khẽ rùng mình vì sợ hãi ó điều thằng bé vẫn do dự nói ra suy nghĩ của mình: “Con biết dì Hân Hy là mẹ của Minh Húc, hai người đã kết hôn rồi.

Bố con không nên có suy nghĩ khác với dì Hân Hy.

Nhưng bố rất tốt với Mộc Tháp, con không muốn nhìn thấy bố chịu khổi”

Đúng lúc này, thang máy đã xuống dưới lầu một.

Sau khi ra khỏi thang máy, bọn họ rời khỏi chung cư Hương Tạ Sắp mười một giờ đêm.

“Các anh đã vất vả rồi, mọi người về đi.

Ngày mai đến phòng tài vụ nhận tiền thưởng”.

Kiếm Hiệp Hay
Anh khách sáo tiền giám đốc bộ phận an ninh và vài người khác đó, anh gọi điện cho chú Mãnh bảo chú tới đón họ.

“Mộc Tháp, con đói không?” Anh thả con trai xuống, nhìn thấy một quán đang bán đồ ăn ở ven đường Vì Long Anh Vũ, bây giờ tâm trạng của Mộc Vũ rất tệ.

“Nếu con đi ăn cơm với chú, chú sẽ điện thoại gọi bác sĩ đến!” Bận bịu suốt cả buổi, nói thật, bụng anh thực sự cảm thấy hơi đói.

Mộc Tháp ngẩng đầu lên, trong ánh mắt treo veo, sáng ngời xẹt qua một tia mừng rỡ: “Thật sao? Chú Lục phải giữ lời hứa!”
Anh xoa đầu con trai: “Chú Lục chắc chắn giữ lời”
Hai người nhanh chóng ngồi xuống bàn trước sạp bán đồ ăn, ban đêm đầu thu nhiệt độ rất vừa phải, lúc này có nhiều người trẻ tuổi đang ngồi ăn bên cạnh.


“Mộc Tháp ơi, con muốn ăn gì?” Anh thân thiết hỏi con trai.

Lý Mộc Tháp läc đầu: “Con không đói bụng, chú ăn đi”
Có thể nhìn ra, cậu bé vẫn đang lo lắng cho Long Anh Vũ.

Trong lòng Lục Khải Vũ bất đắc dĩ thở dài, tiện thể gọi vài món đồ ăn, một tô mì và một dĩa xiên nướng.

Lúc chờ thức ăn được dọn lên, anh ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai Tuy rằng, mặt mày con trai vẫn ủ rũ nhưng hơi thở ổn định, tinh thần rất tốt.

Anh đản đo trong lòng một hồi, mới thử mở miệng hỏi dò: “Mộc Tháp, buổi tối con có uống thuốc gì không?”
Vẻ mặt Lý Mộc Tháp khó hiểu, cậu bé gật đầu: “Dạ có uống, sao vậy chú Lục?
“Con có mang theo thuốc bên người không?” Anh lại hỏi Lý Mộc Tháp lại gật đầu, nhưng cái đầu nhỏ thông minh như thể cảm nhận được điều gì đó: “Chú Lục, con có mang theo thuốc sơ cứu! Có chuyện gì chú cứ nói thẳng đi, con có thể chịu được”
“Được, chú..” Anh vừa định nói ra thân phận của mình thì chủ quán bưng thức ăn lên.

Anh đành phải nuốt hết những lời đến miệng vào bụng.

“Ăn cơm trước đi, chúng ta ăn cơm xong rồi hãy nói! Anh cầm một đôi đũa đưa cho Mộc Tháp.

“Không cần đâu, chú ăn đi, con không đói!” Lý Mộc Tháp lễ phép từ chối.

Lục Khải Vũ cũng không miễn cưỡng, anh cúi đầu xuống bắt đầu ăn..


Bình luận

Truyện đang đọc