Nghe xong lời của con trai cả, Mạc Hân Hy mới nhận ra vừa rồi mình có chút xúc động.
Cô lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Mộc Tháp: “Được rồi, cô sẽ không ép cháu.
Cháu có thể tự đọc sách ở nhà.
Nếu không hiểu gì thì cứ hỏi Minh Húc, thằng bé sẽ nói cho cháu biết.”
Lý Mộc Tháp ngáp một cái có vẻ hơi buồn ngủ: “Cảm ơn cô!”
Mạc Hân Hy nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ tối, vào ngày thường Lý Mộc Tháp hẳn là đã ngủ vào lúc này.
“Mộc Tháp, buồn ngủ rồi đúng không? Cô giúp cháu thay quần áo, cháu đi ngủ sớm một chút đi!”
Lý Mộc Tháp đỏ mặt, có chút ngượng ngùng lùi lại phía sau: “Không cần đầu cô, cháu không buồn ngủ, cháu phải chờ bố mẹ trở về.
“Bố mẹ cháu đến bệnh viện thăm bác của cháu, không biết bao giờ mới về được! Cháu vừa phẫu thuật xong cần nghỉ ngơi.
Đi ngủ sớm đi, nếu không bố mẹ cháu sẽ lo lắng lắm.”
“Nếu cháu xấu hổ, chúng ta đi ra ngoài, thay quần áo rồi ngủ một giấc được không?”
Nói xong, cô kéo Mạc Minh Húc dậy: “Đại Bảo, chúng ta đi ra ngoài trước để em Mộc Tháp đi ngủ sớm một chút!”
Cô có thể thấy rằng Tứ Bảo đã rất buồn ngủ và đang cố gắng chống lại nó.
Mạc Minh Húc rất ngoan ngoãn cùng cô ra khỏi phòng Lý Mộc Tháp, cẩn thận đóng cửa lại: “Em Mộc Tháp, đi ngủ sớm đi!”
Sau khi đi ra, hai mẹ con không lập tức xuống lầu mà ngồi xuống ghế ở đầu kia của ban công.
Đêm mùa hè quang đãng, có làn gió chậm rãi thổi vào, Mạc Hân Hy nhìn lên bầu trời, thấy trên bầu trời có vài ngôi sao.
Sau khi tìm kiếm gần bảy năm, cuối cùng cô đã tìm thấy một đứa bé khác.
Rốt cuộc, ông trời không đối xử tệ bạc với cô.
“Đại Bảo à, chuyện Mộc Tháp chính là Tứ Bảo, con phải giữ bí mật đấy.
Tuyệt đối không được nói cho ai biết, con biết không?” Cô cẩn thận dặn dò con trai.
Mạc Minh Húc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rất nhanh liền hiểu ý của được Mạc Hân Hy, vỗ ngực hứa: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng! Con biết cái gì nên nói cái gì không nên nói!”
Mạc Hân Hy sờ sờ đầu nhỏ của con trai: “Đại Bảo ngoan quá!”
Mạc Minh Húc nhìn lại căn phòng chỉ thắp một ngọn đèn ngủ của Lý Mộc Tháp: “Mẹ ơi, sau này mẹ có thể mua cho con thêm vài cuốn nữa không, con sẽ cho em trai xem.
Em ấy có trí nhớ rất tốt và có thể nhận biết chữ rất nhanh chóng”
“Được.”
Mạc Minh Húc tựa vào trong ngực của cô, hai mẹ con cùng nhau nhìn lên trên ngắm các vì sao.
“Mẹ, mẹ đã lâu không có kể chuyện cho con.”
“Có đúng không, Đại Bảo muốn nghe câu chuyện gì?” Mạc Minh Húc lặng lẽ lôi kéo cô, di chuyển cái ghế đẩu đến gần cửa sổ phòng Lý Mộc Tháp, bàn tay nhỏ bé chỉ vào trong phòng, nói: “Mẹ, em trai Mộc Tháp chắc chưa ngủ được đâu.
Em ấy thích nghe chuyện về mấy bác sĩ đó nhất.
Mẹ kể cho con một câu chuyện về “Thần Y nếm bách thảo” đi!” Mạc Hân Hy nghi ngờ liếc nhìn vào cửa sổ, qua ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ, cô nhìn thấy Lý Mộc Tháp lật người trên giường qua khe hở của tấm rèm.
Một nụ cười tràn ra khỏe miệng, cô bắt đầu kể câu chuyện “Thần Y nếm bách thảo”.
Giọng nói của Mạc Hân Hy rất nhẹ nhàng, tuy rằng nằm trên giường trong nhà rất buồn ngủ, nhưng Lý Mộc Tháp vì lo lắng cho bố mẹ không ngủ được, nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Mạc Hân Hy qua cửa sổ liền cảm thấy không còn sợ hãi, lo lắng như vậy nữa, trong vô thức, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Mạc Hân Hy chắc chắn Lý Mộc Tháp đã ngủ, cô rón rén đi vào phòng, giúp Lý Mộc Tháp điều chỉnh nhiệt độ điều hòa thành hai mươi sáu độ, sau đó nhẹ nhàng vén chăn mỏng lên, dùng ánh sáng đèn ngủ chiếu cho rõ ràng, cô nhìn thấy vết bớt trên eo lưng của cậu bé.
Nước mắt một lần nữa từ hốc mắt trượt xuống, rơi xuống lưng Lý Mộc Tháp, làm cậu bé có chút khó chịu lăn qua lăn lại đưa tay ra gãi.
Mạc Minh Húc vội vàng kéo Mạc Hân Hy ra ngoài: “Mẹ, cẩn thận một chút, đừng đánh thức em trai Mộc Tháp!
.