9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Lục Vũ Tuấn mím môi bất mãn phản bác lại: “Em béo chỗ nào, em đây là cường tráng đấy chứ? Em đã kiểm tra trên mạng rồi.

Chiều cao và cân nặng của em là chuẩn nhất.

Mọi người đều gầy quá”
Mấy cô gái nhỏ Mộc Lam thực sự là không muốn nghe mấy nam sinh này lải nhải nữa, cũng không đợi bọn họ, trực tiếp bảo tài xế Vương lái xe về nhà.
Trong một tuần tiếp theo, Hàn Tương Trúc đi học đều là do mấy cậu chủ nhà Lục đi xe đạp đưa cô ấy đi.

Đương nhiên, Lục Vũ Tuấn là người đưa cô ấy đi nhiều nhất.
Hôm nay, chân của cô ấy đã hoàn toàn lành lại.
Trong lớp học rộng lớn, cô ấy vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì bị một cô gái kéo sang cầu thang bên cạnh.
“Cậu là Hàn Tương Trúc phải không?”Cô gái cao hơn cô ấy một chút, rất xinh đẹp nhưng khẩu khí nói chuyện lại rất tệ.

“Cậu là ai? “Hàn Tương Trúc nhìn cô gái có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ ra được.
“Tôi tên là Bạch Lâm Yên, học cùng lớp với Lục Vũ Tuấn” Cô gái tự giới thiệu.
Bạch Lâm Yên lúc này nhìn Hàn Tương Trúc, trong lòng tràn đầy tức giận.
Cô gái này tuy rằng vẫn khá ổn, nhưng so với cô ta thì còn kém xa! Cô ta vốn nghĩ rằng, sau khi trải qua chuyện ở đại hội thể thao lần trước, Lục Vũ Tuấn vì cô ấy thích Lạc Vinh Quyết sẽ lạnh nhạt với cô ấy.
Tuy nhiên, cô ta lại không ngờ rằng sau khi cô ấy bị thương, Lục Vũ Tuấn lại còn đối xử với cô ấy tốt hơn trước.
Vào ngày đại hội thể thao, bế cô ấy đưa đến phòng y tế trước sự chứng kiến của tất cả các nữ sinh trong trường.
Bố mẹ của Bạch Lâm Yên đều là chuyên gia của bệnh viện Nhân dân số một Hà thành.

Cô ta từ nhỏ đã thành thạo thư pháp, khiêu vũ, cờ vây và piano.
Cô ta không tin, cô ta còn kém con gái của một bảo mẫu.
Hàn Tương Trúc rõ ràng cảm thấy sự thù địch ở cô gái đối diện, nhưng cô ấy làm sao cũng không nghĩ ra được, bản thân đã đắc tội với đối phương khi nào.
“Xin lỗi, tôi không biết cậu “Hàn Tương Trúc bình tĩnh nói xong, xoay người rời đi.
Sự thờ ơ và bình tĩnh của cô ấy ngay lập tức khiến Bạch Lâm Yên khó chịu.

Bạch Lâm Yên vội vàng ngăn cản trước mặt cô ấy: “Hàn Tương Trúc, tôi cho cậu đi chưa?” Hàn Tương Trúc liếc cô ta một cái: “Đường này là của cậu sao? Tại sao tôi không thể đi?” Bạch Lâm Yên cười lạnh, kiêu ngạo nói: “Hàn Tương Trúc, cậu thật sự cho rằng cậu đi học cùng với mấy người Lục Vũ Tuấn, rất giỏi giang sao?”
“Tôi nói cho cậu biết, đấy bọn họ là thương hại cậu! Cậu, một đứa con gái của bảo mẫu, đừng có bởi vì sự đồng tình và thương cảm của người khác mà quên mất bản thân mình là ai, đừng có thực sự tưởng rằng bản bọn họ sẽ thích cậu”
Sắc mặt Hàn Tương Trúc hơi thay đổi, trong lòng dâng lên một chút chua xót, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Lâm Yên: “Chuyện này cậu không cần phải nhắc nhở.

Tôi đã luôn rất rõ ràng về thân phận và địa của mình trong nhà họ Lục”
Nói xong, cô ấy cười nhẹ: “Nhưng còn cậu, bạn học này, hôm nay cậu nhiệt tình tới tìm tớ như vậy, có phải là vì cậu thích một nam sinh nào đó nhà họ Lục rồi không, Nhưng bọn họ căn bản lại không thèm quan tâm đến cậu.

Cậu yên tâm, tôi đây tuy rằng xuất thân không tốt như cậu, nhưng, lại là người tốt.

Nếu cậu có bất kỳ món quà nào, thư tình và những thứ tương tự như thế muốn nhờ tôi gửi, thì tôi rất sẵn lòng giúp đỡ cậu!”
Bạch Lâm Yên không ngờ rằng con gái của một bảo mẫu lại dám trêu đùa mình như vậy, liền đã giơ tay định đánh thẳng vào mặt Hàn Tương Trúc.
Hàn Tương Trúc chuẩn xác nắm cổ tay cô ta: “Bạn học này, cậu đúng là không biết tốt xấu.

Tôi đã có lòng tốt giúp cậu mà còn muốn đánh tôi.

Nếu mấy nam sinh nhà họ Lục biết được, e rằng sẽ càng coi thường cậu đấy”.


Bình luận

Truyện đang đọc