Mẹ vợ của Phạm Ngô Tam nhìn thoáng ra phía sau thấy có mấy người lạ mặt, cảnh giác hỏi: “Mấy người đó là ai?”
“Họ là bạn của con, đến xem Hữu Sinh, Thúy Hoa đâu?
Sao con không thấy?” Phạm Ngô Tam rướn cổ nhìn vào trong phòng tìm kiếm. Mẹ vợ Phạm Ngô Tam trừng gã ta, lên tiếng: “Con gái của tôi đang yên đang lành lại bị anh đánh thành ra như vậy, bây giờ anh còn dám đem người đến đây để tìm Hữu Sinh, Ngô Tam, đến cuối cùng anh muốn làm cái gì?” Phạm Ngô Tam không kiên nhẫn chen ngang đẩy bà cụ ra, gã ta vừa định gân cổ lên hét thì Tôn Chính lập tức kéo gã ta lùi lại.
“Ngô Tam, anh đang náo loạn gì vậy!”
Mẹ vợ của Phạm Ngô Tam nhìn thấy Tôn Chính thì trong lòng mới dần dần thả lỏng: “Anh Tôn, anh tới đúng lúc lắm, anh phải đòi lại công bằng cho con gái của tôi!”
Nói xong bà cụ sáu mươi tuổi đỏ bừng cả mắt.
Một giờ chiều là lúc nhiệt độ lên cao nắng nóng nhất, Tôn Chính lau mồ hội trên trán rồi trả lời: “Chị à, trời đang rất nóng, chúng ta vào nhà trước rồi nói chuyện có được không?”
Lúc này mẹ vợ của Phạm Ngô Tam mới hơi không tình nguyện mà cho mọi người vào trong nhà.
Nhưng ánh nhìn của bà cụ vẫn dán chặt lên Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy. Hai người này mặc quần áo đắt đỏ, vừa nhìn đã biết là người trên thành phố, Phạm Ngô Tam dẫn theo hai người thành phố đến đây là có ý gì?
Nhà ở nông thôn thường có ba căn phòng một tầng, ở giữa là phòng khách, hai phòng nằm ở phía đông và phía tây, cửa phòng đều thông ra phòng khách.
Lúc Lục Khải Vũ và những người khác đi vào nhà, có người ở phòng phía đông đã đóng cửa lại nên hai người không thể thấy đứa bé và vợ của Phạm Ngô Tam.
Các vật dụng trong phòng khách đều đã cũ, xi măng rơi xuống mặt đất tạo thành một tầng tro bụi. Không số pha, chỉ có vài chiếc ghế gỗ cùng với chiếc bàn vuông bằng gỗ đã tróc sơn vài chỗ.
Có một cái bàn chân cao cũ kỹ được đặt dựa vào tường, trên đó là một cái ti vi cũ rích, rất nhỏ, chỉ khoảng mười tám inch.
Lúc này ti vi còn đang chiếu một bộ phim hoạt hình, chắc là đứa bé vừa ngồi ở đây để xem phim, nghe thấy bọn họ đến đây nên đã trốn vào trong.
Mạc Hân Hy nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt kia, trong lòng nổi lên một trận chua xót, đau lòng cho Tứ Bảo phải sống trong hoàn cảnh thiếu thốn khổ cực như vậy.
Lục Khải Vũ ở bên cạnh cầm tay cô. Từ nhỏ anh đã sinh sống trong thành phố lớn, cuộc sống giàu có không thiếu gì, anh chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời lại có một nơi nghèo khó thế này.
Điều càng làm cho anh khó chấp nhận hơn là con của anh phải sống trong hoàn cảnh ấy tận bảy năm trời.
“Khải Vũ, ngồi đi. Tôn Chính mời hai người họ ngồi xuống.
Lúc này Phạm Ngô Tam chạy tới dùng sức gõ cửa phòng phía đông, quát to: “Thúy Hoa, ra mở cửa, là tôi Phạm Ngô Tam đây.” Kiểu nói năng rất ngang ngược, không có một chút gì gọi là áy náy.
Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng khóc của đứa trẻ: “Mẹ ơi, con sợ quá.”
Lục Khải Vũ thầm căng thẳng, đang định đứng dậy nhưng Mạc Hân Hy ngồi cạnh anh đã đứng lên, vội vã đi tới chỗ Phạm Ngô Tam.
“Anh đánh vợ lại một câu xin lỗi cũng không có, anh có phải là đàn ông không vậy?” Cô nén cơn túc giận trong lòng, sắc bén chất vấn.
Phạm Ngô Tam nhìn cô, tỏ ra không sao cả, đáp: “Vậy thì như thế nào, đó là vợ của tôi, tôi muốn làm sao mà chả được, cô quản được không?”
Lục Khải Vũ đi qua kéo Mạc Hân Hy ra phía sau, lên tiếng: “Phạm Ngô Tam, mày đúng là làm mất hết mặt mũi đàn ông”
Biết Lục Khải Vũ đánh nhau rất giỏi, Phạm Ngô Tam không dám gây sự với anh, bĩu môi đi qua một bên ngồi xuống: “Mày có ngon thì kêu cô ta mở cửa ra đi.”
Mẹ vợ Phạm Ngô Tam lờ mờ nhận ra được điều gì, kéo Tôn Chính qua một bên hỏi: “Này anh Tôn, hai người đó đến xem Hữu Sinh à? Vậy, vậy hai người đó là…