Vừa nói, anh vừa nhìn Mộc Lam một lần nữa: “Mộc Lam, không phải ước mơ của con là trở thành một giáo viên dạy piano xuất sắc sao? Chỗ dì Hồng Vi có giáo viên dạy piano, kỹ năng piano của anh hai con đã vượt qua cấp tám, đều có thể dạy con”
“Các con phải sửa lại thái độ, phấn đấu vì tương lai của các con”
Khuôn mặt của Lục Khải Vũ rất nghiêm túc, anh không cho các bé Bảo cơ hội phản bác gì cả.
Lục Vũ Lý nuốt nước bọt, nói nhỏ: “Bố, kỹ năng piano của con mới vượt qua cấp bốn.
Tất cả đều là do mẹ Mạc Tinh phóng đại lên để con có thể vào nhà họ Mộ Dung”
Sau khi nghe cậu nói, Lục Khải Vũ dừng lại: “Cấp bốn cũng rất tốt, sau này nhớ dạy dỗ em gái cho tốt”
Mặc dù Vũ Tuệ không muốn học nhảy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bố mình, cô bé không dám nói gì, chỉ có thể lẩm bẩm một cách không cam tâm: “Các anh cả không học gì cả, còn có Tư Nhã nữa, tại sao chị ấy lại không học, thật là không công bằng”
Lục Khải Vũ cúi đầu liếc nhìn đứa con gái nhỏ của mình, anh biết Vũ Tuệ, đứa nhỏ nghịch ngợm này sẽ không cam lòng nghe lời.
Vì vậy, anh hăng giọng và nói: “Đại Bảo, Tam Bảo, Ngũ Bảo, bố đã đăng ký lớp võ thuật cho mấy đứa rồi.
Ngoài ra, Đại Bảo cũng đã đăng ký tham gia lớp đào tạo máy tính hàng đầu ở trong nước.
Tam Bảo tạm thời lựa chọn giữa nhiếp ảnh và hội họa.
Vê phần Ngũ Bảo, bố đã giúp thằng bé đăng ký câu lạc bộ tranh luận trong thành phố.
Mỗi ngày sau giờ học, Tư Nhã đều có giáo viên mỹ thuật của trường mỹ thuật đến dạy vẽ tranh ở nhà.”
“Sắp xếp như vậy, Vũ Tuệ có ý kiến gì không?”
Sau khi nghe bố mình nói, cô bé cảm thấy rất kinh ngạc, nhanh chóng ngồi xuống và lắc đầu: “Dạ, con không có ý kiến gì nữa”
Những bé Bảo khác vẫn có những biểu cảm không thể tin được.
Lục Minh Húc ngập ngừng hỏi: “Bố, bố, lời bố vừa mới nói có phải là thật không, là, là đang dọa chúng con đúng không?”
Lục Tấn Khang vội vàng vang lên: “Đúng vậy, ông Lục, không phải, bố, bố quá độc ác! Chúng con mới chưa tới bảy tuổi, làm thế này là quá đáng với chúng con đấy bố?”
Lục Vũ Lý cũng nhanh chóng nói: “Đúng vậy bố, chúng con vẫn còn nhỏ như vậy, bố sắp xếp nhiều lớp bồi dưỡng như vậy, sẽ không có lợi cho sự trưởng thành khỏe mạnh của chúng con”
Mấy đứa nhóc cố gắng dùng mọi cách để thuyết phục bố của mình là Lục Khải Vũ.
Tuy nhiên, Lục Khải Vũ hoàn toàn không cho mấy nhóc cơ hội, anh nhìn chăm chằm, nặng nề đặt đũa xuống bàn: “Nghe này, các con, bố không bàn với các con, bố đang thông báo với các con đấy.
Mọi thứ đã được sắp xếp.
Từ ngày mai sẽ bắt đầu”
“Ăn xong chưa? Nếu đã ăn no rồi, bây giờ trở về nhà làm bài tập đi.”
Mấy đứa nhóc nhìn thấy nét mặt của bố Lục Khải Vũ, biết rằng không thể thương lượng được nữa, chỉ đành bĩu môi lên lầu hai.
Vừa đi đến lầu hai, Lục Khải Vũ cùng Mạc Hân Hy cũng nghe thấy mấy nhóc lẩm bẩm: “Đây là bố ruột kiểu gì chứ? Rõ ràng là đại ma đầu, là bố dượng mà”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh cả, Lục Khải Dã biết rằng muốn ký hợp đồng với Lục Vũ Lý là không thể nào, vì vậy anh ta nhanh chóng đưa Lưu Cửu Nhạ rời khỏi nhà anh cả.
Vào thang máy, Lục Khải Dã ôm lấy Lưu Cửu Nhạ trong lòng đầy lo âu sợ hãi: “Vợ à, chúng ta chỉ cần một đứa con, bất kể là trai hay gái!”
Gia đình anh cả có tổng cộng chín đứa con, thật sự rất đáng sợ rồi.
Chỉ ăn một bữa cơm mà thôi mà có thể náo loạn đến mức lật trời.
Nếu đổi lại là anh ta thì mỗi phút đều có thể bị đám gấu con này làm cho tức chết.
Lưu Cửu Nhạ nhìn anh ta cười đứa, trong nhà mới sinh động”
Trong thang máy lúc này chỉ có hai người bọn họ, Lục Khải Dã trực tiếp ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn môi cô: “Ừm, vợ anh nói rằng muốn hai đứa con, vậy thì hai đứa con đi.
Chờ cho đến khi anh đạt được chức vụ tổng giám đốc công ty truyền thông Nguyệt Tú Media, anh sẽ thuê cho em bảo mẫu tốt nhất, sau đó lại tổ chức bù cho em một hôn lễ hoành tráng”.