Tuy rằng Trương Tuyết Du vẫn luôn nghỉ hưu ở nhà thế nhưng bà cũng từng nghe nói qua về cậu hai và cậu ba tập đoàn Long Uy khi uống trà chiều với các chị em của mình Hai đứa trẻ đó tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại thông minh, cơ trí, sắc sảo, giúp đỡ Long Uy làm rất nhiều việc, nhất là Long Thiên, hơn một năm gần đây khi Long Uy ở nước ngoài, cậu ta vẫn giúp đố Long Uy xử lý công việc của tập đoàn.
Khi những người chị em của bà nhắc tới Long Thiên và Long Bách thì đều mang vẻ mặt ước ao, hết sức cảm khái nói rằng nếu cháu của mình bằng một phần mười hai người bọn họ thì sẽ thắp hương cảm tạ.
Bởi vậy, khi bà nghe thấy Mạc Hân Hy nói ra thân phận của Long Thiên và Long Bách thì bà trực tiếp đế chân trần đứng lên từ trên ghế salon: “Con nói cái gì? Hai người bọn họ là cậu hai và cậu ba tập đoàn Long Uy cũng là đứa trẻ nhà họ Lục chúng ta, là cháu của mẹ?”
Trong lòng Trương Tuyết Du lúc này vừa kinh ngạc lại vừa kích động, nếu để cho những người chị em của bà biết chuyện này còn không đố kị mà ước ao tới chết sao?
Lục Khải Vũ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của mẹ mình: “Mẹ, trước hết mẹ đừng kích động, bọn chúng còn đang hận con và Hân Hy, còn chưa nghĩ tới chuyện muốn nhận lại chúng ta đâu!”
Trương Tuyết Du xua tay: “Việc này không cần lo lắng, nếu là con cháu nhà họ Lục chúng ta thì sớm muộn gì cũng sẽ nhận tổ quy tông.
Mẹ đi nhìn bọn chúng lần nữa đây, vừa nãy kích động nên cũng chưa nhìn rõ dáng vẻ của bọn chúng!”
Nói xong, Trương Tuyết Du lại đi chân trần ra cửa.
Lục Khải Vũ kéo bà lại: “Mẹ, bây giờ bọn chúng rất chống đối với chúng ta, mẹ đừng đi làm loạn thêm nữa có được không? Con đảm bảo sẽ cùng với Hân Hy nỗ lực đưa chúng về nhà càng sớm càng tốt, con xin mẹ đấy: Trương Tuyết Du khó hiểu liếc nhìn con trai: “Con phức tạp hóa vấn đề lên rồi đấy! Vừa rồi mẹ còn ôm Long Thiên, nó cũng không có từ chối, hơn nữa lúc mẹ phát bệnh cũng là nó giúp đỡ Minh Húc đỡ mẹ trở về đấy”
“Mẹ nói gì cơ?” Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ đồng thời sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hành động này của con trai nói lên điều gì?
Lẽ nào trong lòng Long Thiên đã bắt đầu từ từ thử chấp nhận bọn họ rồi?
“Long Thiên rõ ràng cũng không phải như hai đứa nói là rất chống đối người nhà họ Lục đâu”
Sau khi nói xong, Trương Tuyết Du trực tiếp đẩy anh ra rồi đi về phía cửa.
Lục Khải Vũ vội vàng đi qua: “Mẹ, mẹ còn chưa đi giày”
Nói xong, anh giúp Trương Tuyết Du lấy đôi giày từ trong tủ giày ra.
Mạc Hân Hy đi tới, nhìn Lục Khải Vũ, trong lòng có chút thấp thỏm: “Chúng ta đi với mẹ qua xem như nào?” Nếu Long Thiên thể hiện sự quan †âm với bà mình, cô là mẹ của bọn chúng, vậy Long Thiên cũng có thể thử chấp nhận cô.
Lục Khải Vũ kéo tay cô, lắc đầu: “Để mẹ đi qua nhìn trước một chút rồi hãy tính, Long Uy nói, mấy năm nay bọn chúng vẫn luôn hận chúng ta, anh sợ nếu chúng ta đi, ngược lại sẽ biến khéo thành vụng, kích thích lòng hận thù trong lòng chúng nó!”
Mạc Hân Hy mất mát cúi đầu theo anh!”
Lục Khải Vũ nói thật ra rất có đạo lý, qua vài lần gặp mặt, hai tên nhóc này chưa từng bày ra sắc mặt tốt đối xử với bọn họ, sáng sớm hôm nay còn tỏ vẻ lạnh lùng đối với cô! Không thể nào thay: “Được.
Nghe đối nhanh như vậy được.
Lúc đang nói chuyện, Trương Tuyết Du đã mở cửa phòng đi ra ngoài, vợ chồng Lục Khải Vũ sợ Long Thiên và Long Bách thấy bọn họ, vội vàng đóng cửa phòng lại Trương Tuyết Du trực tiếp đi về phía đối diện, lúc chuẩn bị gõ cửa, bà ta lơ đãng quay đầu lại đột nhiên thấy chồng mình phía bên kia đang kéo bảo mẫu nhỏ đi vào cầu thang.
Trong lòng bà chợt trầm xuống, lặng lẽ đi tới Lúc Tô Cấm nghe trộm được Trương Tuyết Du bảo Mạc Minh Húc gọi điện thoại báo tin cho bố Lục thì vẫn luôn chờ ông ấy ở cửa thang máy, chuẩn bị đích thân nói cho ông ấy biết tin mẹ đã qua đời rồi thuận tiện mắng ông ấy một trận.