9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Khi Lục Tấn Khang gần đi, cậu tự mình Bảo Châu về nhà họ Diệp.

Đồng thời, nghiêm túc cảnh cáo Diệp Minh Quân và Mã Tư Khiết: “Tôi đã sắp xếp người dân làm tai mắt, hơn nữa khắp nơi trong thôn đều có camera.

Diệp Minh Quân, nếu Bảo Châu bị thương lần nữa thì vợ chồng cô chú hãy chuẩn bị rời khỏi La Trại Câu vĩnh viễn đi! Lục Tấn Khang tôi có một trăm cách khiến hai người sống không bằng chết!”
Diệp Minh Quân bị biểu cảm trên mặt cậu làm cho hoảng sợ, gật đầu như gà mổ thóc: “Yên tâm, cậu chủ Lục cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc Bảo Châu thật tốt, tuyệt đối không để con bé gặp bất cứ nguy hiểm hay chịu chút ấm ức nào”
Lúc này, Mã Tư Khiết đã bình tĩnh lại, đến bây giờ cô ta mới thực sự nhận ra thế lực của nhà họ Lục, người nhà họ Lục muốn xử lý bọn họ đơn giản như thể bóp chết một con kiến.

Trước đây, cô ta tự cho mình là đúng nên mới hại con gái, giờ cô ta nhận ra lỗi lầm của mình cũng đã quá muộn.

Bởi vậy, nghe Lục Tấn Khang cảnh cáo xong, cô ta vội vã giơ tay lên bảo đảm: “Xin cậu chủ Lục yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc Bảo Châu như con gái ruột của mình.

Hy vọng cậu Lục có thể nói tốt vài câu giúp Mỹ Dao nhà tôi, để con bé được ra ngoài sớm”
Lục Tấn Khang lãnh đạm nhìn cô ta: “Con gái dì phải sống trong trung tâm cải tạo thời gian cụ thể bao lâu phải xem biểu hiện của dì rồi, nếu như dì không ngược đãi bắt nạt Bảo Châu thì thời gian cô bé ở trong đó sẽ ngăn hơn.


Nếu dì vẫn khăng khăng một mực bắt nạt Bảo.

Châu, chẳng những Diệp Minh Quân sẽ mất việc mà nói không chừng con gái dì cũng ở trong đó mãi mãi”
Một đứa trẻ mới tám tuổi, nhưng lời nói và nét mặt khiến hai người lớn như họ cảm thấy hoảng sợ.

Sau khi Lục Tấn Khang nói xong, đi tới trước mặt Bảo Châu, cậu bé như thể biến thành một người khác, trên mặt lộ ra nụ cười cất giọng dịu dàng như nước: “Bảo Châu, anh phải về đi học, có thời gian anh sẽ tới thăm em.

Em thích cái gì cứ nói với anh, lần sau anh sẽ mang đến cho em: Bảo Châu chớp mắt và lắc đầu với cậu bé: “Bảo Châu không cần gì cả, miễn là anh Tấn Khang tới chơi là được rồi”
“Ừm, anh Tấn Khang có thời gian rảnh sẽ thường xuyên đến thăm em: Vì hôm sau còn phải đi học, do đó hơn bốn giờ chiều, Lục Khải Vũ đưa vợ con về Hà Thành.

Vừa bước vào cửa, họ liền ngửi thấy mùi thơm nồng của bánh mật ong.

“Thơm quá, bánh ngọt mật ong, bác Lưu Mẫn ơi, có phải bác mới làm bánh ngọt mật ong không ạ?”
Lục Tử Lý thích ăn quà vặt, Lục Vũ Bách và Lục Vũ Tuệ đồng thời dùng sức hít mũi, chạy về phía nhà bếp.

Trong nhà bếp, Tương Trúc đặt bánh ngọt mật ong nóng hổi lên đĩa, định bưng đến nhà ăn để các anh chị em cùng ăn.


Nhưng dáng người của cô bé hơi lùn, dĩa thức ăn hơi to nên bưng có vẻ hơi khó khăn Lục Vũ Lý vội vã cầm lấy cái dĩa: “Tương Trúc à, em cẩn thận một chút.

Bánh ngọt mới ra lò, nếu bị rơi xuống đất thì uổng phí lắm!”
Mấy cậu nhóc kia vui vẻ chạy theo Lục Vũ Lý đến phòng ăn chuẩn bị ăn.

Tương Trúc đứng ở cửa phòng bếp, cảm thấy hơi lạc lõng.

Ban nãy, cô bé chỉ muốn giúp anh chị bưng bánh ngọt thôi, cô bé rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để bánh ngọt rơi xuống đất.

Hai ngày nay, Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy dẫn bọn nhóc ra ngoài chơi, hai người đều mệt mỏi, chỉ muốn tắm táp sau đó lên giường ngủ một giấc thật ngon.

Vì thế họ hoàn toàn không chú ý tới vẻ mất mát trên mặt của Tương Trúc.

Mấy đứa trẻ nghịch ngợm vây quanh bàn ăn và ăn xong đĩa bánh kem nhỏ trong chớp mắt.

Lục Vũ Tuấn vô tình quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt không vui của bé Tương Trúc.

Cậu bé cầm lấy chiếc bánh kem vừa mới giành được vẫn chưa ăn và đi đến: “Em Tương Trúc, em sao vậy? Em hình như có chút không vui, cái bánh này tặng cho em đây”.


Bình luận

Truyện đang đọc