“Dương Ngọc Cương vẫn còn sống sao?”
Một người nào đó hỏi người đồng nghiệp bên cạnh anh ta.
“Tôi không biết! Hôm qua tôi đích thân đến hiện trường cảnh sát và cứu hỏa đã trục vớt cả ngày mà không tìm thấy, không lẽ nào anh ta thật sự vẫn còn sống sao?”
“Nhưng mà, bùn ở đoạn sông Bạch Mã đó rất sâu, anh ta làm thế nào mà rơi xuống từ cây cầu cao cả chục mét, rồi lại bước ra từ trong xe được chứ?” Người phóng viên kinh ngạc nói.
“Không lẽ là tập đoàn nhà họ Lục và tập đoàn Long Uy cố tình tính kế để gây nhầm lẫn cho đối thủ đó chứ?” Có người phát huy trí tưởng tượng nghĩ ra vấn đề để hỏi.
“Đối thủ? Nói như vậy là anh cũng tin rằng bọn họ bị người khác hãm hại sao?”
“Cậu không tin sao? Cậu động não nghĩ kỹ xem, tập đoàn nhà họ Lục trong Hà Thành này có địa vị như thế nào, Lục Khải Vũ có thể phạm tội buôn bán vũ khí ngay trong hàng hóa của anh ta không hả? Trừ phi anh ta bị điên.
Muốn hủy hoại nhà họ Lục”
“Vậy có lẽ là do người trong tập đoàn Long Uy là thì sao, Long Uy đã tham gia vào thế giới ngầm! Có khi là vũ khí mà họ cần thì chúng ta cũng không thể biết được”
Âm thanh thảo luận của phóng viên, nghỉ ngờ và tranh li không dứt bên tai.
Ở góc cuối cùng của tầng hai, Long Minh Huệ đeo một chiếc mặt nạ hình con mèo nhìn chäm chẩm vào Lục Khải Vũ ở phía sau Lâu Văn Vũ.
“Cậu chắc chăn là hôm nay Long Anh Vũ đã rút đơn kiện, Long Uy đã được thả ra đúng không?” Cô ta lạnh lùng hỏi người vệ sĩ Lưu Cảm Đông ở phía sau.
“Đúng vậy, cậu Long Uy đã được thả ra rồi.
Đang trên đường tới đây?”
Long Minh Huệ hừ lạnh một tiếng.
Cô ta luôn đề phòng người nhà họ Long, nhưng lại xem nhẹ vợ chồng Lục Khải Vũ Không ngờ rãng bọn họ đã điều tra ra được tung tích của Long Anh Nguyên, còn cứu ông ta ra khỏi viện dưỡng lão, bây giờ Long Uy đã gửi bí mật của anh ta đi trong đêm, tiếp theo đây, có lẽ là Long Uy sẽ không còn nghe lời như trước đây nữa rồi.
“Cậu đã phái người đi chưa?” Long Minh Huệ hỏi.
“Cô chủ yên tâm, bọn họ đã đi đến bệnh viện trung tâm Hà Thành chờ từ sớm rồi, chỉ cần có báo cáo bệnh án của Hữu Sinh, thì nhất định sẽ tiêu hủy nó một cách sớm nhất có thể, “Được, rất tốt.
Nói cho người của cậu, nếu như phá rối cuộc họp báo này thành công, tôi sẽ trả gấp đôi!” Nghe giọng nói của Long Minh Huệ cho thấy tâm trạng cô ta khá tốt.
“Dạ” Lưu Cảm Đồng xoay người thấp giọng nói mấy câu với tên thuộc hạ phía sau, đối phương bắt đầu lấy điện thoại ra chỉnh sửa tin nhẫn.
Tay và chân anh ta bị thương phải quấn băng gạc.
Sau khi Dương Ngọc Cương lên sân khấu, liếc nhìn Lục Khải Vũ một cái, sau đó đi đến bên cạnh Lâu Văn Vũ cầm lấy micro lên và nói: “Chào mọi người, tôi là Dương Ngọc Cương, phụ trách công việc vận chuyển hàng hóa của tập đoàn nhà họ Lục”
Phía dưới có người kinh ngạc: “Thật sự là Dương Ngọc Cương, Dương Ngọc Cương thật sự vẫn chưa chết?”
Lục Khải Vũ chu đáo đem đến một cái ghế cho Dương Ngọc Cương ngồi xuống.
Sau khi Dương Ngọc Cương ngồi xuống, ông ta bắt đầu kể lại câu chuyện từ lúc bắt đầu cho đến việc con trai ông ta bị tiêm thuốc độc mãn tính, nhắc đến việc này người đàn ông vạm vỡ lại không kìm được nước mắt.
Con trai của ông ta đã bị tra tấn từ khi còn nhỏ, trong xã hội luôn luôn ủng hộ nhà nước pháp quyền hiện đại này, vậy mà lại có sự việc như vậy xảy ra! Không tránh khỏi con giun xéo lắm cũng quắn, khiến cho ông ta đi hãm hại tập đoàn nhà họ Lục và tập đoàn nhà họ Long!.