Cậu nhóc Lục Vũ Bách nuốt xuống miếng bánh bích quy, vẫn còn có chút không vui: “Mấy em gái đều là nữ sinh cho nên đương nhiên thích ăn mặc đẹp rồi.
Chúng cháu là con trai lại có ngoại hình số một nên không cần tận lực ăn mặc nữa đâu”
Sau khi nói xong, cậu bé nhìn về phía các anh trai của mình: “Em nói có đúng không, bốn anh trai” Lục Minh Húc và bốn người bọn họ cũng bước tới, ngồi trên sô pha.
“Bà ơi, sức khỏe của Tứ Bảo không tốt lắm.
Mọi người mới sáng sớm đã giày vò em ấy như thế này thì thật không tốt lắm”
Vừa nói xong, cậu đã lớn tiếng gọi với Thím Vân trong bếp: “Thím Lý ơi, chúng cháu đói bụng rồi, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong chưa”
Thím Vân vội ló đầu ra khỏi bếp: “Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.
Để thím mang ra cho mọi người nhé.”
Bà cụ nhà họ Lục vui vẻ ngồi sang một bên, bà càng nhìn những đứa cháu chắt của mình, càng cảm thấy thích chúng.
Ngay khi mấy đứa nhỏ vừa mới ngồi vào trước bàn ăn để chuẩn bị ăn sáng, qua cửa sổ sát đất phòng khách biệt thự nhà họ Lục bọn họ đã nhìn thấy chú hai, dì hai và hai vợ chồng Triệu Hồng từ bên ngoài bước vào.
Triệu Hồng và vợ đã chuyển đến căn hộ 3 phòng ngủ gần Bệnh viện Phụ sản và Trẻ sơ sinh để sống cùng chị gái và các thủ tục bàn giao quầy hàng ăn cũng đã giúp bọn họ lo liệu xong.
Bây giờ, đang tiến hành trang trí đơn giản qua mấy ngày liền có thể khai trương.
Hôm nay hai vợ chồng cũng không định đi dự tiệc ở khách sạn Nguyệt Tú, thứ nhất là vì tình trạng thể chất hiện tại của Triệu Hồng, thứ hai là vì vợ chồng họ cảm thấy thân phận của mình hơi hèn mọn, lo lắng sẽ gây chuyện phiền phức cho con trai của họ.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian hạnh phúc như thế này, bọn họ vẫn muốn nhìn lại cậu con trai mà mình đã nuôi dưỡng từ nhỏ này.
Tứ Bảo Vũ Tháp nhìn thấy hai người liền nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, vội vàng chạy ra cửa phòng khách.
Ngay khi Triệu Hồng bước vào cửa, Vũ Tháp đã nhào vào lông ngực của cô.
“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng tới rồi.
Con nhớ mẹ nhiều lắm”
Dù bây giờ cậu biết rằng Triệu Hồng không phải là mẹ ruột của mình nhưng người phụ nữ này đối xử với cậu bé còn tốt hơn một chút so với mẹ ruột.
Trong lòng của cậu, không ai có thể thay thế được vị trí của Triệu Hồng.
Khi Triệu Hồng nhìn thấy cậu bé mới có mấy ngày không gặp, khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai hình như có vẻ béo hơn một chút, ánh mắt cũng không còn tự ti và nhát gan nữa mà lộ ra vẻ trí tuệ và tự tin.
Trong lòng của cô mặc dù có chút không nỡ buông nhưng lại cảm thấy vui mừng.
Có vẻ như lúc trước bọn họ chấp nhận buông tay là một quyết định đúng đắn.
Ở nhà họ Lục, con trai có thể được chăm sóc tốt hơn, trở nên tự tin hơn và ưu tú hơn.
“Vũ Tháp, hôm nay con chuẩn bị nhận tổ quy tông, bố mẹ đến để nhìn con một chút” Vừa nói, nước mắt Triệu Hồng lại trào ra.
Cô ấy lấy ra một tấm bùa bình an từ trong túi ra và mang lên người Vũ Tháp.
“Mẹ và bố không có đồ vật gì quý giá để tặng cho con cả.
Hôm qua, mẹ đã đến chùa cầu xin xin một tấm bùa bình an.
Hy vọng Vũ Tháp của chúng ta sau này sẽ mãi mãi được bình an”
Lý Kiến Quốc đứng ở sau lưng cô, người đàn ông cả đời trung thực, đôi mắt anh lúc này cũng bắt đầu đỏ hoe.
Nhìn tình cảnh này, Lục Khải Dã vội vàng đứng dậy hòa giải: “Ai nha, hôm nay vốn là một ngày vui mà, mọi người làm sao vậy”
Trên cầu thang lầu hai, Mạc Hân Hy yên lặng nhìn xem một màn này dưới lầu cửa phòng khách, đôi mắt cô cũng có chút ẩm ướt.
Đột nhiên, điện thoại di động trong túi cô vang lên.
Cô lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua một cái, khuôn mặt trang điểm nhẹ của cô ấy đột nhiên tái đi, đôi chân cũng một dần nhũn ra..