Nhị Bảo Lục Vũ Lý kéo tay nhỏ của Lục Bảo Anh, nối: “Đúng đó chú hai, chú cứ thế coi chừng em Bảo Anh lớn lên cũng sẽ coi thường chú đó!”
Tam Bảo Lục Vũ Tuấn lại nói: “Chú hai, Bảo Anh còn bé mà chú đã căng thẳng thế này rồi, lỡ em lớn rồi thì phải làm sao bây giờ? Chú không cho em đi nhà trẻ sao? Không cho em đi học sao? Nếu chú không chỉnh đốn tư tưởng đi thì đến lúc đó chú định làm gì đây?”
Lục Tấn Khang trắng trợn bôi xấu chú hai Lục Khải Dã: “Còn làm gì nữa chứ? Chú hai đi nhà trẻ, đi học tiểu học với Bảo Anh thôi!”
Lục Vũ Bách mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ấy, đi vườn trẻ còn phải có phụ huynh đi cùng nữa, nhất định Bảo Anh sẽ bị bạn bè trêu chọc, sau đó sẽ ghét chú hai chết đi được”
Ba bé gái còn chưa kịp nói gì thì Lục Khải Dã đã đứng bật dậy ra hiệu tạm dừng: “Dừng, tất cả đừng nói nữa, con tự kiểm điểm là được chứ gì? Hôm nay là sinh nhật một tuổi của Bảo Anh đó, không phải là hội nghị phê bình của con đâu”
“Ồ, thế sau này chú hai định làm như thế nào?” Lục Minh Húc nhìn chằm chằm anh ta hỏi.
Lục Khải Dã gãi đầu, sau đó liếc nhìn con gái bụ bãm đang cười chảy nước miếng với mình trong lòng Lưu Cửu Nhạ, nghiến răng quyết định: “Chú sẽ cố gắng tự kiềm chế bản thân, tích cực làm việc, không giày vò người khác nữa, được chưa?”
Mẹ Lục lườm anh ta: “Khải Dã, hóa ra con cũng biết mình đang dày vò người khác cơ đấy! Chả biết sao lúc đầu con lại lọt vào mắt xanh của Cửu Nhạ nữa?”
Cậu hai nhà họ Lục bức xúc: “Mẹ, có ai lại bêu xấu con trai ruột của mình như mẹ không? Bảo Anh nhà mình còn đang nghe đấy!”
Mẹ Lục nhìn cháu gái nhỏ Lục Bảo Anh: “Nghe được thì sao hả? Có khi Bảo Anh cũng cảm thấy bố mình bị thần kinh đấy! Có phải không nào, bé Bảo Anh của bà!”
Lục Bảo Anh một tuổi nhìn bà nội tươi cười với mình, cũng ngoan ngoãn gật gật đầu bi bô nói một chữ “Ưm”.
Tất cả mọi người đều bật cười ngay lập tức.
“Chú hai à, bây giờ em Bảo Anh đã bắt đầu ghét bỏ chú rồi đấy, chú thật sự cần phải kiểm điểm lại bản thân mình đấy nhá”
Trái ngược với tiếng cười nói vui vẻ của nhà họ Lục là sự hiu quạnh vắng vẻ, ngập tràn sự buồn đau bao trùm bên trong biệt thự nhà họ Long suốt cả một năm nay.
Hôm nay là cuối tuần, Liễu Thanh Y lại lấy điện thoại ra mở video của đứa con gái vừa mới sinh của mình ra: “Vân Như, mẹ rất nhớ con!
Con đang ở đâu vậy?”
Bàn tay cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve màn hình điện thoại, muốn sờ vào gò má mềm mại của con gái mình một lần nữa.
Nhưng thứ cô chạm vào lại chỉ là màn hình điện thoại lạnh ngắt.
.
ngôn tình hoàn
Long Uy ôm lấy cô ấy, trong đôi mắt tựa sắt thép của người đàn ông phủ một lớp sương mù: “Thanh Y, em đừng như thế.
Chắc chắn Vân Như con bé sẽ quay về mà”
Đúng vào lúc này, chuông cửa của nhà họ Long vang lên.
Bảo vệ ngoài cổng nói có người đang ở trước cửa khu phố muốn gặp họ, còn ôm theo một bé gái tầm hơn 1 tuổi nữa.
Liễu Thanh Y và Long Uy ngây người một lát.
Sẽ là ai đây? Lẽ nào lại là tên lừa đảo sao?
Nửa năm trước từng có một người ôm một bé gái trạc tuổi với Long Vân Như, nói là cứu được lúc đang câu cá ở sông Trường Giang.
Lúc đó cô ấy và Long Uy vui mừng khôn xiết, nhưng lúc vừa nhìn thấy bé gái đó, chỉ một cái liếc mắt thôi cô cũng nhận ra đó không phải là con gái của mình rồi.
Liệu lần này sẽ lại là ai đây?
Liễu Thanh Y và Long Uy đi ra cổng của khu phố cùng với sự nghi ngờ..