9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI


“A, xin chào, xin chào! Tôn Chính đi nhanh đến bắt tay với Lục Khải Vũ.

Sau khi ngồi xuống, ông ta không tự chủ liếc mắt nhìn về phía người vợ của mình một cái, sau đó mới quay lại nhìn về phía Lục Khải Vũ: “Khỏi phải nói chứ, tôi thấy cậu thật sự rất giống bố của cậu. Năm nay Tôn Chính đã hơn năm mươi tuổi, ông là nông dân, quanh năm làm ruộng nên khiến cho da của ông hơi ngăm, nhưng thân thể lại rất rắn chắc, đôi mắt sáng ngời, rất có tinh thần.

Sau khi nói xong, ông ta nhìn qua Phạm Ngô Tam đang nhai thịt ngồm ngoàm bên cạnh, trong mắt đầy vẻ khó chịu: “Không phải thằng nhóc Hữu Sinh ở với Phạm Ngô Tam sao? Nó đâu?”

Phạm Ngô Tam nuốt một miếng thịt gà xuống bụng, sau đó lại hớp một miếng canh gà: “Ôi, ông anh, đừng nói nữa, đêm qua tôi uống chút rượu rồi về trễ, cái người đàn bà kia y như rằng không chịu buông tha mà cãi lộn với tôi. Tôi nhịn không được đánh cô ta vài bạt tai, ai biết đêm hôm khuya khoắt cô ta lại ôm Hữu Sinh về nhà mẹ vợ chứ! Cơ mà tôi chuẩn bị mang hai người này đi nhà vợ sau khi cơm nước xong xuôi.”

Người quen thuộc vừa nghe đã biết đây là lời nói dối, Quế Dao nhếch môi khinh thường: “Vợ của anh ở trước mặt anh còn không dám nói một câu, còn cãi nhau với anh à? Phạm Ngô Tam, anh định lừa ai thế?”

“Ôi chị Quế Dao à, nói như vậy là không được đầu, người phụ nữ đó giả vờ đáng thương trước mặt chị đấy, sau lưng cô ta đanh đá lắm.”

Tôn Hữu Tài họ nhẹ một tiếng, nói: “Được rồi, tất cả đừng nói nữa, mau ăn cơm. Tôn Chính, ăn xong anh lấy xe đưa Ngô Tam đến nhà vợ đón đứa nhỏ trở về.


Mọi người cũng không nói chuyện nữa, cúi đầu ăn cơm. Trong lòng Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy rất nhớ con trai nên cũng không có tâm trạng để ăn, vì vậy ăn được vài miếng cháo mà thôi.

Con gà do Quế Dao nấu gần như đã đi hết vào bụng của Phạm Ngô Tam.

Ăn cơm xong, Tôn Chính lấy xe ba bánh chuẩn bị đi nhà vợ Phạm Ngô Tam.

Xe ba bánh tiến vào lối vào thôn, Phạm Ngô Tam mới nhìn thấy xe của Lục Khải Vũ, đột nhiên hai mắt gã ta sáng lên: “Đó là xe của hai người hả?”

Lục Khải Vũ không để ý đến người này, chỉ im lặng gật đâu.

Tròng mắt Phạm Ngô Tam đảo một cái, gã ta đột nhiên ôm bụng: “Ôi chao, anh Tôn, bụng của tôi đau quá mau dừng xe lại, tôi muốn đi vệ sinh!”


Tôn Chính tức giận vội vàng thắng lại: “Anh cũng thật nhiều chuyện, ai bảo lúc nãy anh ăn nhiều thịt gà làm gì.

Đang giữa trưa mùa hè nên trời rất oi bức, sau khi Phạm Ngô Tam xuống xe, ôm bụng chạy đến phía sau nhà vệ sinh của khu tạp hóa lối vào thôn, Tôn Chính không còn cách nào khác ngoài cho xe chạy đến quầy bán quà vặt đậu dưới bóng râm.

“Khải Vũ, trời nóng quá, ở đây có bán đồ uống lạnh này, hai người khát thì mua uống nhé.” Tôn Chính nhiệt tình giới thiệu quầy bán đồ vặt cho hai người.

Bà chủ cửa hàng có biệt danh là “Tiểu Tây Thi”, cô ta đang phe phẩy cái quạt tròn, mặc bộ sườn xám, gương mặt trang điểm đầy phấn son, phong thái lẳng lơ uyển chuyển bước ra.

“Chú Tôn, hai người này là ai vậy, là bà con của chú sao?” Từ đầu tới cuối đôi mắt của Tây Doanh đều nhìn chằm chằm Lục Khải Vũ.

“Đúng vậy, họ là bà con.” Tôn Chính gật đầu, thấy ánh mắt của cô ta nhìn Lục Khải Vũ quá nóng bỏng thì bước vài bước cố ý che Lục Khải Vũ ở phía sau.

Nhưng dường như Tây Doanh không nhận ra điều đó, không ngờ lại đi thẳng đến trước mặt Lục Khải Vũ vươn tay ra, trên môi là nụ cười quyến rũ: “Xin chào, tất cả mọi người đều gọi tôi là Tiểu Tây Thi

Người đàn ông này rất đẹp trai, rất có khí chất, quả thật chính là kiểu bá đạo tổng tài phiên bản đời thực, Tây Doanh vừa nhìn thấy Lục Khải Vũ là trái tim cũng như sắp nhảy ra luôn rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc