Lục Khải Vũ nhắm mắt đau đớn khi nhớ lại khuôn mặt bé nhỏ yếu ớt của Long Thiên, gật đầu nặng nề: “Phải, những điều tôi nói đều là sự thật.
Nếu như cô ta cứ tiếp tục hành động trắng trợn như thế thì đợi chờ cô ta sẽ là hình phạt nghiêm khắc nhất của pháp luật!
“Anh có biết phòng nghiên cứu và nhà máy hóa chất của cô ta đã nghiên cứu và sản xuất ra thứ gì không?” Lục Khải Vũ đột nhiên mở mắt ra nhìn chäm chẳm Sở Thần Dật.
“Toàn những hàng hóa nguy hiểm bị cấm ở trong nước.
Năm ngoái, từng có hai công nhân trong nhà máy hóa chất của cô ta bỗng dưng mất tích, một khi phía cảnh sát tiến hành điều tra thì rất có khả năng cô ta sẽ bị tuyên án tử hình”
Cây cọ vẽ chưa kịp đặt xuống vẫn đang nằm trong tay Sở Thần Dật theo lời nói của Lục Khải Vũ rơi bịch xuống đám lá ngân hạnh.
Màu vàng trên đầu cọ hòa làm một với màu vàng của lá, không nhận ra được đâu là màu vàng của tự nhiên và đâu là màu vàng nhân tạo.
Anh ta bàng hoàng nhìn Lục Khải Vũ, một lúc lâu sau mới cất tiếng thở dài, cúi xuống nhặt cây cọ lẩn khuất trong đám lá ngân hạnh: “Anh muốn tôi làm gì?
“Rất đơn giản, tôi muốn nhờ anh Sở khuyên Long Minh Huệ đưa thuốc giải, rồi dừng tay lại ở đây.
Làm như vậy là tốt nhất cho cô ta và tất cả mọi người!”
Sở Thần Dật nở nụ cười cay đẳng: “Cô ấy sẽ chẳng nghe lời tôi òng thù hận đã ăn sâu vào xương tủy cô ấy rồi, chỉ cần nhà họ Long còn tồn tại thì cô ấy sẽ không nghe bất cứ một ai cả”
Lời nói của anh ta khiến cho niềm hy vọng vừa mới nhen nhóm trong lòng Lục Khải Vũ bỗng nhiên vụt tắt: “Cô ta không chịu nghe cả lời của anh sao?”
Kết quả điều tra của Lâu Văn Vũ cho thấy, Long Minh Huệ yêu Sở Thần Dật sâu đậm, sợ anh ta bỏ đi nên mới đem nhốt anh ta trong viện dưỡng lão này.
Sở Thần Dật gật đầu bất lực: “Nhưng, anh đừng nản lòng, tôi sẽ nghĩ cách xin cô ấy thuốc để giải chất độc trên người đứa bé đó”
“Anh Sở chắc chắn được bao nhiêu phần trăm?” Vì Long Thiên, anh nhất thiết phải biết được câu trả lời chính xác.
Sở Thần Dật nhìn anh, lại läc đầu bất lực: “Không biết nữa, tính tình cô ấy hiện giờ rất khó đoán, tôi không thể cho anh câu trả lời chuẩn xác được”
“Nếu vậy thì đành phải xin anh Sở thứ lỗi vậy” Lục Khải Vũ bước tới, đứng chắn tầm nhìn của hai vệ sĩ đứng cách đó không xa, thẳng tay bóp cổ Sở Thần Dật.
Sở Thần Dật kinh hãi: “Anh, anh muốn giết tôi?”
Khoảnh khắc Sở Thần Dật lên tiếng, Lục.
Khải Vũ nhanh như chớp nhét một viên thuốc màu trắng vào trong miệng anh ta, rồi võ nhẹ vào ngực anh ta, theo phản xạ, Sở Thần Dật nuốt viên thuốc kia xuống Động tác nhanh nhẹn dứt khoát của anh chẳng những khiến cho Sở Thần Dật kinh ngạc mà ngay đến Lục Khải Dã đang ngồi trên xe lăn cũng trợn tròn mắt sững sờ.
“Anh cả, anh cho đàn anh Sở Thần Dật uống cái gì thế?”
“Không có gì, chẳng qua là một viên thuốc gây ảo giác, làm cho tinh thần con người ta hoảng loạn mà thôi” Anh lùi lại một bước, điềm nhiên trả lời.
Trên thực tế, đó chỉ là một viên vitamin bình thường, anh học được trò này của Hân Hy.
Trước kia ở trong bệnh viện, cô đã dùng một viên socola dọa cho bà mẹ nuôi suốt ngày sinh sự của Tư Nhã sợ khiếp vía.
“Anh, anh định uy hiếp tôi?” Bất ngờ này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Sở Thần Dật, giọng nói của anh ta cũng trở nên lắp bắp.
“Không phải uy hiếp anh, mà là uy hiếp Long Minh Huệ! Dùng mạng sống của anh đối lấy thuốc giải” Tất cả đều là vì Long TI tù nhỏ con trai đã phải chịu biết bao nhiêu khổ sở, anh không thở trơ mắt nhìn con trai bị thuốc độc hành hạ.
“Uy hiếp Long Minh Huệ?” Nụ cười chua xót lại một lần nữa xuất hiện trên gương mặt Sở Thần Dật.
“Chắc là anh phải thất vọng thôi!”
“Thì phải thử mới biết được.
Anh Sở, bây giờ anh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể hợp tác với tôi” Lục Khải Vũ nhìn chăm chằm Sở Thần Dật bằng ánh mắt kiên định, nắm chắc phần thẳng trong tay.
Sở Thần Dật nhìn anh, không biết vì lí do gì mà bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời: “Anh Lục muốn tôi hợp tác như thế nào?”
Lục Khải Vũ đưa mắt nhìn vệ sĩ đang đứng cách đó không xa: “Tác họ đi chỗ khác, tôi đưa anh ra ngoài!”
Phải giữ Sở Thần Dật trong tay thì Long Minh Huệ mới có thể đưa thuốc giải, Long Thiên mới được cứu.
“Ra ngoài?” Ánh mắt Sở Thần Dật càng thêm sáng rỡ.
Đã gần năm năm rồi, anh ta chưa từng bước ra khỏi đây nửa bước, ngay đến ngày giỗ của mẹ mà anh ta cũng chỉ có thể khấn vái trước bức ảnh đặt trong phòng..