Lục Khải Vũ nhắm mắt lại, giữa kẽ răng vang lên một giọng nói: “Hoàng Bảo Mai, con gái lớn của Ngô Duy Khánh, chị gái của Ngô Chính Quang”
Thù mới hận cũ, anh nhất định sẽ cùng nhà họ Hoàng tính sổ thật tốt.
“Ngô Duy Khánh? Cổ đông nắm trong tay số cổ phần của công ty anh chỉ đứng sau nhà họ Lục sao?” Trước đây cô đã từng nghe Lục Khải Vũ nhắc qua cái tên Ngô Duy Khánh này vài lần nên cũng biết ít nhiều.
Lục Khải Vũ gật đầu: “Chính là ông ấy.
Hồi đó, con gái ông ấy gả cho một người loại con ông cháu cha, thế nhưng lại bị tra ra không thể sinh đẻ.
Để giữ được trái tim của anh chàng con ông cháu cha kia, cô ta mua chuộc bác sĩ giả vờ đang mang thai.
Vê sau đã đến thời điểm phải sinh con, cô ta đã sai người tìm đến dì Mai mua được Nhị Bảo nói là do chính cô ta sinh.”
“Người phụ nữ mang thai phải trong vòng chín tháng mười ngày, chẳng lẽ cái con ông cháu cha kia không có hoài nghỉ gì cô ta sao?: Mạc Hân Hy cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Giữa hai vợ chồng, trong mười tháng, trừ khi con ông cháu cha kia không ngủ chung giường với cô ta, nếu không làm sao có thể không phát hiện ra đứa trẻ trong bụng của cô ta là giải “Cái con ông cháu cha kia kỳ thật cũng không phải là thực lòng thích con gái của Ngô Duy Khánh, nguyên nhân chỉ là bởi vì bị gia tộc ép mới cưới cô ta.
Tại thời điểm Hoàng Bảo Mai mang thai, cái con ông cháu cha kia vừa vặn cùng mối tình đầu của anh ta ở bên nhau.
Sau khi Hoàng Bảo Mai tìm lý do về nhà ngoại, anh ta cũng rất ít khi đi tìm cô ta.
Bởi vậy, mãi cho đến cuối cùng anh ta cũng đều không có phát hiện ra” Lục Khải Vũ giải thích.
“Trong trường hợp này, lẽ ra Hoàng Bảo Mai nên đối xử tốt với Nhị Bảo mới đúng chứ, tại sao lại giống như phát điên lên mà ngược đãi cậu bé như vậy chứ!” Mạc Hân Hy vẫn không thể hiểu nỗi.
Lục Khải Vũ ôm cô thở dài: “Nhị Bảo lúc đó hoạt bát, dễ thương, dáng dấp lại nhìn rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt đó càng làm dấy lên sự nghỉ ngờ của con ông cháu cha kia.
Cậu bé bị ôm trở về nhà nội ba ngày, con ông cháu cha liền vụng trộm đưa Nhị Bảo đi làm giám định người thân”
Nói đến đây, Lục Khải Vũ dừng lại một chút, ôm Mạc Hân Hy thật chặt: “Cái con ông cháu cha kia vốn là vẫn nghĩ tìm lý do ly hôn với cô ta để cưới mối tình đầu của anh ta! Đó là một cơ hội tuyệt vời, thế là đem giám định người thân trực tiếp đập vào trước mặt người nhà họ Hoàng, quả quyết ly hôn với Hoàng Bảo Mai”
“Sau đó Hoàng Bảo Mai trút hết hận thù lên Nhị Bảo.
Người hầu của trước đây của nhà họ Hoàng nói rằng cô ta đã dùng roi da quất Nhị Bảo trong phòng ròng rã suốt một suốt đêm.
Hôm sau thân nhiệt Nhị Bảo tăng cao.
Vì sốt cao nên cô ta trực tiếp đem Nhị Bảo ném vào trong chuồng chó, đem Nhị Bảo làm thịt cho chó ăn”
Những lời này cuối cùng, mỗi một chữ Lục Khải Vũ đều nói mười phần gian nan.
Con trai anh vừa mới được một cái trăng tròn đã bị người ta hành hạ tra tấn dã man như thế, là một người bố khi nghe những lời này, anh cảm thấy như thể mình đang bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào từng chút một.
“Anh, anh nói cái gì cơ?” Sắc mặt Mạc Hân Hy tái nhợt, trong đầu hiện lên dáng vẻ đứa bé lúc còn chưa được một tháng nằm trong ngực cô ăn no xong toét miệng cười có bao nhiêu đáng yêu.
Đứa con của cô, trái tim của cô đã bị biến thành một món đồ chơi để người ta trút giận, tùy tiện bị hành hạ dã man, cuối cùng bị ném vào chuồng cho chó ăn.
Cô thân là mẹ, nếu cô không báo thù cho Nhị Bảo thì cô sống còn ý nghĩa gì nữa chứ.
Lục Khải Vũ ôm chặt lấy cô: “Bà xã, anh xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh.
Nếu như hồi đó anh nghiêm túc theo đuổi việc điều tra, em và các con sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy, Nhị Bảo cũng sẽ không..”
Nghe người nhà họ Hoàng kể lại, Lục Khải Vũ xác định năm đó Nhị Bảo của họ đã bị tra tấn đến chết.
Làm thế nào mà một đứa trẻ nhỏ như vậy có thể sống sót sau khi bị roi da đánh ròng rã cả một đêm rồi còn bị ném vào chưồng chó trong tình trạng sốt cao.
Có lẽ khi nhà họ Hoàng trả cậu bé lại cho dì Mai, Nhị Bảo đã chết rồi.
Anh ấy nghĩ Mạc Hân Hy sau khi nghe xong sẽ khổ sở tại trong ngực của anh khóc rống một trận nhưng Mạc Hân Hy không khóc mà chỉ nhìn anh chằm chằm.
“Tại sao Nhị Bảo sau này lại trở về trong tay dì Mai?”
Hoàng Bảo Mai không phải đã cho người ta ném Nhị Bảo vào trong chuồng chó sao? Vậy tại sao dì Mai lại ném Nhị Bảo ở thị trấn Hoa Yên, trong khi thị trấn Hoa Yên cách Hà Thành phải hơn 200 cây số!.