Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi nhóm người Lục Khải Vũ đi làm, mẹ Lục suy nghĩ, tự mình thay ga giường, sau đó cầm ga giường đi lên tầng cao nhất tìm Triệu Hồng.
Trên tầng thượng của nhà họ Lục, ngoại trừ phòng giặt đồ và hai gian gác xép, còn có một phòng giặt bằng kính, phòng này trước kia trồng rất nhiều hoa cỏ xung quanh.
Lúc này, Triệu Hồng và Lý Mộc Tháp đang ngồi trước chậu hoa, không biết đang nghiên cứu cái gì.
Bà tiến lại gần nghiên đầu nhìn, Lý Mộc Tháp đang chỉ vào một cọng cỏ đuôi chó trong chậu hoa, giải thích với Triệu Hồng: “Mẹ, mẹ đừng khinh thường cọng cỏ đuôi chó này, trong đồng ý, nó có thể thanh nhiệt, chống sưng, chống ẩm ướt, còn có thể trị khỏi chứng ứ đọng carbuncle và nấm da mặt đấy.”
Triệu Hồng ngạc nhiên: “Mộc Tháp, sao con lại biết? Mẹ sống ở nông thôn cả nửa đời, cũng không biết cỏ đuôi chó còn có thể chữa bệnh đấy.
Lý Mộc Tháp ngẩng mặt lên, ánh mắt lộ ra tia kiêu ngạo: “Mẹ, mẹ quên khi con còn ở quê, thường đi hải thuốc với ông Vương sao, đây đều là ông Vương nói cho con đấy.”
Ông Vương trong lời Lý Mộc Tháp nói chính là một thầy đông y trong thôn bọn họ, khi Lý Mộc Tháp còn nhỏ thân thể yếu ớt, vẫn luôn uống thuốc đông y do bác sĩ đông y này điều chế, mới có thể sống lại trong chỗ chết mấy lần, kiên cường sống sót.
Sau khi cậu bé ba tuổi, dường như ngày nào cũng đi theo bác sĩ đông y, giúp ông ấy làm việc, vì vậy nhận biết được rất nhiều thuốc đông y.
Trong lòng mẹ Lục vô cùng kinh ngạc, đứa trẻ này mới sáu bảy tuổi, không ngờ lại thông minh hay học như vậy.
Triệu Hồng khen thương xoa đầu con trai: “Con trai ngoan, đợi con khỏe hơn một chút, mẹ sẽ tìm cách cho con đi học.” Nói xong ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy mẹ Lục ở bên cạnh.
Triệu Hồng giật mình vội vàng kéo Lý Mộc Tháp đứng dậy, cả người đều hoảng loạn: “Bà chủ, sao bà lại đến đây?”
Nói xong, chị ấy cúi đầu, nhìn ga giường trong tay mẹ Lục, nhanh chóng nhận lấy ga giường, áy náy nói: “Bà chủ, bà muốn thay ga giường thì nói với cháu một tiếng, sao còn lại tự mình mang lên đây chứ?”
Sáng sớm, ánh nắng trên sân thượng không quá gắt, một cơn gió mát thổi qua, mẹ Lục mỉm cười ngồi xuống ghế bên cạnh: “Hôm trước cháu mới thay ga giường, hôm qua tôi không cần thận làm đổ nước vào, có chút ngại làm phiền cháu.
Triệu Hồng vội vàng nói: “Bà chủ nói gì vậy chứ? Đây là công việc của cháu mà.
Là việc cháu nên làm, nếu không phải Chủ tịch Lục giúp Mộc Tháp trả tiền học phí, Mộc Tháp nhà chúng cháu nói không chừng đã chết rồi.”
“Mọi người còn cung cấp cho bọn cháu điều kiện ăn ở tốt như vậy, cậu chủ nhỏ còn thường xuyên đến dạy Mộc Tháp, gia đình bọn cháu thật sự rất cảm ơn.”
Nói xong viền mắt Thủy Hoa ửng đỏ, cậu chủ nhỏ trong miệng chị ấy chính là Mạc Minh Húc.
Mẹ Lục đứng lên kéo chị ấy ngồi lên ghế cạnh mình, nhưng Triệu Hồng không dám ngồi lên.
Mẹ Lục thở dài, giả vờ không vui nói: “Cháu đừng sợ, bây giờ đều là xã hội gì rồi, tôi cũng không phải là nhà tư bản.
Chỉ là ở nhà một mình buồn chán, muốn tìm người nói chuyện mà thôi, nếu cháu cứ như vậy, thì tôi sẽ tức giận đấy”
Lý Mộc Tháp ngẩng đầu nhìn mẹ mình, lại nhìn mẹ Lục, cậu bé cảm thấy mẹ Lục rất thân thiết, rất hiền từ, không giống những người chủ lần trước mẹ làm việc cho chút nào.
“Mẹ ơi, mẹ ngồi xuống đi.
Con cảm thấy bà xinh đẹp này là một người tốt.” Cậu bé kéo tay Triệu Hồng.
Mẹ Lục vừa nghe thấy vậy, thì cười vui vẻ, ôm Lý Mộc Tháp vào trong lòng: “Ai da.
Mộc Tháp, cái miệng nhỏ này của cháu thật là ngọt.
Vừa rồi bà nghe thấy cháu nói cỏ đuôi chó có rất nhiều công dụng đúng không?”
Lý Mộc Tháp gật đầu: “Đúng vậy, bà xinh đẹp, cháu còn biết rất nhiều thuốc đông y, biết được hiệu quả của nó.
Không tin, bà có thể hỏi cháu”
“Vậy sao?”
Mẹ Lục nghiêng đầu suy nghĩ “Được, bà nghĩ một chút.”
“Hoàng kì.
“Hoàng kì có tính ngọt, hơi ẩm, dưỡng khí và làm chắc bề mặt, ngăn mồ hôi, lợi tiểu trị sưng, dưỡng khí, dưỡng cơ, tiêu thũng, điều hòa khí huyết, tăng cường chức năng miễn dịch cơ thể.
Còn có thể bảo vệ gan, tăng cường chức năng tim.
Bà xinh đẹp, sau này bà có thể thường xuyên dùng hoàng kì để pha trà, như vậy sẽ giúp thân thể khỏe mạnh hơn.
Lý Mộc Tháp nghiêng đầu, lanh lợi trả lời.
Trong lòng mẹ Lục vô cùng ngạc nhiên, nắm lấy tay cậu bé: “Mộc Tháp, những cái này cháu học từ đầu vậy?”
.