Nghe xong lời cậu nói, vợ Dương Ngọc Cương lùi lại vài bước, cho đến khi ngã xuống.
cái sô pha phía sau, đột nhiên cúi đầu bật khóc, cả người run run.
Long Thiên bước qua chỗ bà, chu đáo mà đưa cho bà một hộp giấy: “Dì, mọi người gặp phải bất cứ khó khăn gì đều có thể nói với cháu, cháu và anh cả đều có thể giúp mọi người”
Vợ Dương Ngọc Cương ngẩng đầu nhìn cậu, đứa trẻ này với con bà tuổi tác gần bằng nhau, thế nhưng lại vô cùng bình tĩnh thông minh, nhìn xa trông rộng, nếu như con trai bà thông minh bằng nửa cậu ta thì hai vợ chồng bà đã chẳng phải đi đến bước đường cùng này.
“Các người thực sự sẽ giúp chúng tôi sao?” Bà nghi hoặc hỏi.
Long Thiên gật đầu thật mạnh: “Dì yên tâm, chỉ cần dựa vào bao năm nay chú Dương Ngọc Cương cống hiến cho tập đoàn Long Uy, cháu và anh cả nhất định sẽ không để chú ý oan uổng bị người khác hãm hại”
Lời nói của cậu thành khẩn, ánh mắt kiên định, toàn thân đều phát ra một khí chất khiến người ta tin tưởng.
Vợ Dương Ngọc Cương ngẩn ra mà nhìn cậu một lúc, sau đó than một hơi dài.
Quê của bọn họ ở huyện Lương Tài, đứa trẻ sinh ra được ba tháng liền bị đau dạ dày, lúc bọn họ ôm con đi đến bệnh viện huyện khám, mới quay người một cái đứa trẻ đã không thấy đâu rồi Hồi đó, bệnh viện vẫn chưa có camera bao phủ hết, sau khi báo cảnh sát cũng không có bất cứ tin tức nào.
Đứa trẻ cứ như thế bị người khác bắt mất rồi, vợ chồng họ như là phát điên, đi khắp nơi tìm con.
Sau đó nghe nói đứa trẻ bị bán đi Hà Thành, hai người liền đến Hà Thành vừa làm việc, vừa tìm con.
Chớt mắt trôi qua, cũng đã gần bảy năm rồi, hai vợ chồng họ chỉ cần có thời gian liền ra đường dán giấy tìm con, dường như mỗi tuần đều đi đến viện cảnh sát hỏi thăm tình hình.
Thế nhưng, đứa trẻ mãi vẫn không có chút tin tức nào.
Một tháng trước, đột nhiên có một người phụ nữ tên là Thiện Linh đến tìm họ, còn đem theo một đứa trẻ gây gò ốm yếu.
Cho dù đã bảy năm trôi qua, thế nhưng bà vừa nhìn đã nhận ra đây chính là con trai của mình.
Mồm miệng của đứa trẻ dường như là giống hệt với Dương Ngọc Cương.
Hai vợ chồng ôm chầm lấy con trai mà khóc lóc cảm động.
Thiện Linh lúc đó cũng không nói gì, chỉ là dặn dò hai người sau này.
chăm sóc tốt con trai của mình.
Thế nhưng, ba năm sau, khi Dương Ngọc Cương phụ trách ra nước ngoài vận chuyển hàng, Thiện Linh đột nhiên đến tìm bọn họ, nói là có hai thùng đồ nhờ Dương Ngọc Cương giúp đỡ mang về.
Người đó giúp đỡ họ tìm lại được con trai, ân tình này không biết báo đáp bằng cách nào, hai vợ chồng họ không nói lời nào liền đồng ý luôn.
Thế nhưng, đến khi xếp hàng lên xe, Dương Ngọc Cương phát hiện hai thùng hàng đó lại không có bất kỳ giấy tờ liên quan nào, là đồ súng đạn nhập lậu.
Lúc đó, ông ấy cũng kinh ngạc vô cùng, gấp gáp liên lạc với Thiện Linh, thế nhưng mãi cũng không liên lạc được.
Sau đó, ông nhận được một bức email nặc danh, nói là chủ của hai thùng hàng đó, nói ông nhất định phải đem hai thùng hàng đó an toàn về, sẽ cho ông thù lao hậu hĩnh.
Ông trực tiếp từ chối.
Thế nhưng, đối phương rất nhanh liền gửi cho ông một tờ đơn, không ngờ bọn họ đã tiêm cho Hữu Sinh một loại thuốc độc có tác dụng từ từ, nếu như không kịp thời có thuốc giải, con trai bọn họ sẽ từ từ vì dinh dưỡng thiếu hụt nghiêm trọng mà dẫn đến tử vong.
Đối phương còn gửi cho ông một bức ảnh khi Hữu Sinh bị tiêm loại thuốc độc đó.
Vì con trai, Dương Ngọc Cương không có cách nào khác liền đồng ý với yêu cầu của bọn họ, đối phương lợi dụng Hữu Sinh đưa ra những yêu cầu cụ thể, tính mạng của con trai nằm trong tay kẻ khác, Dương Ngọc Cương cho dù không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.
Nói xong, vợ Dương Ngọc Cương liên khóc không thành tiếng: “Tôi có hỏi qua Hữu Sinh, những năm qua nó chịu biết bao khổ cực, hai vợ chồng tôi chỉ có một mình nó, trải qua biết bao gian khổ mới tìm lại được nó, chúng tôi không thể giương mắt mà nhìn nó từ từ chết đi”
“Tôi cũng không có cách nào khác cả, mới nghe theo lời sắp xếp của bọn họ đến cổng của công ty gây chuyện.
Cho dù bây giờ tìm thấy Hữu Sinh rồi, không có thuốc giải của bọn họ, cũng chỉ có con đường chết mà thôi.”
Dương Ngọc Cương cũng chết rồi.
Cậu chủ, cậu trả con trai lại cho tôi, tôi cùng nó sống nốt quãng thời gian này, sau đó hai người bọn tôi cùng đi tìm bố nó”
Nghe bà nói xong, đôi mắt Long Thiên cũng ướt đi, tình yêu của bố mẹ dành cho con mãi mãi là thứ vừa vô tư vừa vĩ đại..