“Nhưng mà, chị đừng nghĩ tới việc động vào Long Thiên và đứa bé trong bụng Thanh Y”
Lúc này Long Uy cực kỳ giống một con sư tử tức giận, tựa như muốn bóp gãy tay Long Minh Huệ.
“Sao hả? Cậu còn muốn giết tôi sao?”
Tuy rằng cánh tay vô cùng đau lợi, nhưng trên mặt Long Minh Huệ vẫn nở nụ cười như cũ Long Uy không cam lòng buông tay cô ta ra, nhụt chí lùi về phía sau một bước.
“Chị, tôi cầu xin chị, buông tha cho Long Thiên và đứa bé trong bụng Thanh Y đi!” Anh ta hạ thấp kiêu ngạo, cầu xin.
Long Minh Huệ ngẩng đầu lên, nhìn anh †a, nụ cười trên khóe miệng càng sâu: “Long Uy, cậu cho rãng bây giờ cậu có tư cách nói điều kiện với tôi sao sao?”
“Long Thiên và con của cậu, cậu chỉ có thể lựa chọn một, không có lựa chọn nào khác”
Long Uy đau khổ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, anh ta biết tính cách của chị.
Chỉ cần là chuyện cô ta đã quyết định, ai cũng không thể thay đổi.
Nhưng mà, Long Thiên và con của Thanh Y, đều là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh ta, anh ta không thể nhìn bất cứ một người nào trong bọn họ chịu tổn thương.
Long Minh Huệ ngồi ở trên xe lăn, cứ lắng lặng nhìn anh ta.
Nửa ngày sau, đột nhiên mở miệng: “Nếu cậu không thể tự ra quyết định, tôi thay cậu nhé!”
Sau khi nói xong, nhẹ nhàng gật gật đầu với màn hình TV.
Trên màn hình, nhân viên mặc áo blouse trắng kia, lập tức tiêm ống thuốc độc vào trên người Long Thiên.
Long Uy ngồi xổm trên mặt đất rơi vào đau khổ, như là cảm nhận được gì đó, lập tức ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy hình ảnh trên màn hình TV, cả người đột nhiên mất khống chẽ, xông lên bóp lấy cổ Long Minh Huệ.
“Mau nói bọn họ dừng tay lại” Hai mắt anh 1a đỏ bừng gào rống Long Minh Huệ không sợ nhìn anh 1a, trong ánh mắt không có một chút nhút nhát nào: “Long Uy, cậu có thể giết tôi, nhưng sau khi giết tôi, Long Thiên sẽ thật sự không cứu được”
Mấy nhân viên phía sau màn hình TV đã tiêm thuốc xong.
Cái đầu nhỏ của Long Thiên lắc lắc, tựa như có dấu hiệu tỉnh lại.
“Cô không phải chị Long Minh Huệ của tôi, cô chính là ác mail”
Long Uy đau khổ tuyệt vọng tăng thêm sức lực trên tay, sắc mặt Long Minh Huệ bị nghẹn đến đỏ bừng.
“Đưa thuốc giải cho tôi, nếu không tôi sẽ thật sự giết chị!” Long Uy nhìn thẳng vào Long Minh Huệ.
Long Minh Huệ đã không thể hít thở, nhưng lại vẫn không sợ hãi nhìn anh ta, chuyện đáng sợ hơn cả cái chết cô ta đã từng trải qua rồi, trên thế giới này không còn có thứ gì có thể đe dọa cô ta.
Chết, đối với cô ta có lẽ cũng chỉ là một loại giải thoát chân chính.
Nhưng mà, vào lúc cuối cùng, Long Uy lại đột nhiên buông lỏng tay ra “Vì sao, vì sao.
Năm đó là bố mẹ nợ chị, có lửa giận gì, thù hận gì thiif cứ nhãm vào tôi, Long Thiên nó chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa nó còn không phải người nhà họ Long”
Long Minh Huệ ho khan mấy tiếng, sắc mặt còn có chút đỏ lên: “Muốn trách thì trách nó mang họ Long, trách nó quá thông minh.
Sự tồn tại của nó đã là sự uy hiếp tới kế hoạch của tôi rồi”
“Kế hoạch báo thù? Không phải chị muốn tập đoàn Long Uy sao? Tôi tặng toàn bộ Long Uy cho chị! Chị giao thuốc giải ra đây”
“Cậu cho rằng tôi cần những thứ đó sao?”
Long Minh Huệ đầy châm chọc nhìn em trai.
“Tôi muốn cho mỗi người họ Long đều sống không bằng chết!” Nói xong Long Minh Huệ lại điên cuồng cười ha ha.
Cười một lát, cô ta lại bình tĩnh lại.
“Em trai ngốc của tôi, cậu cho rằng như: vậy là xong rồi sao?”
Trái tim Long Uy đột nhiên lại căng lên một lần nữa: “Chị, chị còn muốn làm gì?”.