9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chỉ có điều, anh không thể nào nói ra những lời như vậy trước mặt nhiều người được.

Thằng con trai tám tuổi, đã có lòng tự trọng rất nhạy cảm rồi, phải được dạy dỗ thật cẩn thận.

“Con…” Lục Tấn Khang hiển nhiên cũng chưa nghĩ ra nên làm sao.

Diệp Minh Quân lắm kế nhiều mưu cứ như vậy thừa cơ cam đoan rằng: “Tổng giám đốc Lục, cậu Lục, dù thế nào thì Bảo Châu cũng là con gái ruột của tôi, trước khi chết mẹ ruột của con bé đã dặn dò nhiều lần là tôi phải chăm sóc cho con bé thật tốt.

Tôi đảm bảo với mọi người rằng chuyện như ngày hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa, dù là Mã Tư Khiết kia hay là con gái của cô ta, cũng đừng hòng động tới một ngón tay của Bảo Châu nữa”
Lục Khải Vũ dùng ánh mắt hỏi thăm con trai: “Như vậy chắc cũng được rồi chứ!”
Lục Tấn Khang mím môi không nói gì.

Sau khi Diệp Minh Quân cam đoan, đôi mắt hẹp đảo qua đảo lại, thở dài, trên mặt lộ ra một chút khó xử: ‘Ây da, tôi chỉ có một cô con gái như vậy, tôi thật sự yêu thương cô bé như mạng mình! Thế nhưng, hôm nay mọi người cũng nhìn thấy đấy, cả nhà già trẻ lớn bé đều chỉ sống dựa vào sức lao động của tôi, trong nhà còn mấy miệng ăn đang chờ cơm nước nữa! Cây ăn quả này mới trông được nửa năm, còn phải mất một hai năm nữa mới có thể kết quả bán lấy tiền.


Để sống sót, tôi chỉ có thể đi ra ngoài làm việc thôi”
“Dù cho tôi có lòng muốn chăm sóc Bảo Châu, nhưng bây giờ thực tế cũng không cho phép! Tôi thực sự ở tình thế tiến thoái lưỡng nan”
Nói tới đó, vẻ mặt Diệp Minh Quân rất đau lòng, giả vờ lau nước mắt.

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Tấn Khang nhìn chằm chằm vào anh ta: “Diệp Minh Quân, ông đừng giả vờ nữa, có gì thì nói thẳng ra, bớt đứng đây nói quanh co đi”
Diệp Minh Quân thật sự không ngờ tới một đứa trẻ mới bảy tám tuổi lại có thể nhìn xuyên qua tâm tư của anh ta, anh ta có phần ngạc nhiên: “Cậu Lục, cậu nói như vậy là sao.

Tôi có thể có mục đích gì được? Tôi làm tất cả đều là vì Bảo Châu”
Nói xong, anh ta bày ra vẻ mặt yêu thương nhìn về phía Diệp Bảo.

Châu: “Bảo Châu, lại đây, bố ôm một cái nào!”
Bảo Châu do dự một chút, nhưng vẫn buông tay Lục Tấn Khang ra, đi tới.

Người trước mắt này cho dù có không tốt, anh ta cũng là bố ruột của Bảo Châu, một đứa nhỏ mới bốn tuổi, hoàn toàn không thể nào từ chối được yêu cầu từ người bố ruột thịt của mình.


Lục Tấn Khang muốn lại kéo cô bé lại, lại bị Lục Khải Vũ thẳng thừng giữ lại.

“Tiểu tử thôi, đó là bố của người ta đấy!” Anh thì thầm vào tai con trai mình.


đến đây hôm nay vẫn chưa được thực hiện! Nếu cứ rời đi như vậy, anh ta thật sự không cam lòng.

Lục Tấn Khang nhìn thấy anh ta cứ đứng ở đó không nhúc nhích, khóe miệng hơi nhếch lên, cậu bé đã biết Minh Quân này tuyệt đối sẽ không chỉ đơn thuần đến tìm con gái mà thôi.

“Tại sao ông còn không đi, còn có chuyện gì sao?” Cậu bé thản nhiên hỏi.

Diệp Minh Quân cắn răng một cái, đặt Diệp Bảo Châu đứng xuống đất, nhìn về phía Lục Khải Vũ, vẻ mặt cầu xin: “Tổng giám đốc Lục, hôm nay tôi tới đây là muốn xin anh sắp xếp một công việc cho tôi.

Tôi muốn đến khách sạn nghỉ dưỡng để làm việc, cho dù đó là làm bảo vệ hay làm việc vặt đều được.

Bây giờ tôi chỉ muốn ở bên cạnh con gái tôi, bảo vệ con bé cho tốt mà thôi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc