9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



“Cái này thì không cần lo lắng, em nhờ anh hai đi hẹn với anh ta” Long Thiên vỗ võ ngực.

“Tốt lắm, ngày mai chúng †a đi gặp Long Anh Vũ, Tốt nhất là tìm cách lắp một cái loại định vị nhỏ trên người anh ta, như vậy chúng 1a liền có thể thuận lợi tìm được Mộc Tháp”
Mạc Minh Húc suy nghĩ một chút rồi nói thêm.

Lục Khải Dã kinh ngạc nhìn cháu trai của mình, tên nhóc này thật sự cái gì cũng dám nghĩ ra cải Kia chính là người nhà họ Mộ, huống chỉ việc cài đặt định vị còn khó khăn như thế nào, chuyện này nếu mà bị phát hiện, nhà họ Mộ sẽ chịu để yên hay sao?
Nghĩ đến đây anh ta lo lắng nhìn về phía bố mình, phát hiện bố Lục vậy mà lại gật gật đầu tán thưởng, giống như thực sự tán đồng quan điểm của Minh Húc vậy.

“Bố, kia chính là người nhà họ Mộ đấy?”

Anh ta cẩn thận nhắc nhở.

Bố Lục lại trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái: “Vậy thì làm sao chứ? Nhà họ Mộ ở Châu Âu, nơi này là Hà Thành, anh ta trắng trợn ngang nhiên mang cháu trai của bố đi như vậy, lắp một cái máy định vị trên người anh ta, chuyện nhỏ xíu này thì có là gì chứ?”
Lục Khải Dã mở to hai mắt, nhìn bố mình mà cứ như nhìn người ngoài hành tinh vậy: “Bố, từ bao giờ bố trở nên quyết đoán như vậy chứ?”
“Cậu hai, chẳng trách các nghệ sĩ dưới sự quản lý của cậu lại sống dở chết dở, không có một chút tương lai nào! Cậu thật là nhát gan quá đi mất” Mạc Minh Húc trắng trợn liếc nhìn Lục Khải Dã một cái, không ngừng phàn nàn.

“Cậu sao có thể nhát gan chứ! Cái tên nhóc như cháu chả hiểu cái gì cả, chỉ có gặp rắc rối mà thôi!”
“Sao cháu có thể gặp rắc rối chứ? Cháu đây là đang nghĩ biện pháp cứu em trai có được không hả?” Mạc Minh Húc không cam lòng yếu thế mà quay lại.

“Vậy nếu ngày mai cháu không có cách nào gäp máy định vị lên người Long Anh Vũ, vậy làm sao bây giờ? Cháu muốn làm thế nào để tìm Mộc Tháp đây?” Lục Khải Dã hỏi lại, anh ta vẫn không tin, một người trưởng thành sắp 30 tuổi như anh ta đây lại nói không lại một tên nhóc con.

“Cháu sẽ bố trí người canh chừng gần đó.

Dù có lắp thành công máy định vị lên người của Long Anh Vũ hay không, người của chúng ta sẽ lặng lẽ theo dõi anh ta cho đến khi tìm được nơi ở và tung tích của anh tư mới thôi”
Long Thiên trong lòng đã có dự tính bổ sung thêm.


*À” Nghe Long Thiên nói xong, Lục Khải Dã cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc nữa, bưng kín mặt.

Ông trời ơi, giáng một tia sét xuống đánh chết anh ta đi, anh hai chị dâu rốt cuộc là sinh thế nào vậy, đây có còn là tên nhóc lớp một nữa không? Cái chỉ số thông minh này có để người khác sống nữa không đây!
Lúc này, xe đã đi tới cửa biệt thự nhà họ Lục.

Lục Khải Dã đã chịu đả kích, ủ rũ cụp đuôi chán nản bước ra khỏi xe.

“Cậu hai, cậu có muốn nghệ sĩ dưới trướng của cậu càng ngày càng tốt lên, có phim để quay hay không?” Nhìn thấy biểu cảm đáng thương của cậu hai, Mạc Minh Húc có chút không đành lòng kéo anh ta lại “Cháu có ý gì thế?” Lục Khải Dã yếu ớt nhìn cậu một cái.

“Chúng cháu có biện pháp giúp cậu, cậu có bãng lòng thử một lân hay không?” Long Thiên cũng đi đến trước mặt anh ta.

Anh ta thật sự rất ngạc nhiên cậu hai trước kia quản lý Công ty truyền thông Nguyệt Tú Media như thế nào, loại chỉ số thông minh này, hiện tại mới bị người ta kéo từ trên vị trí tổng giám đốc xuống dưới, thật sự có thể coi là kỳ tích.


Lục Khải Dã trợn mắt nhìn bọn chúng: “Con nít con nôi, chuyện của người lớn, đừng có mà xen vào.”
Chuyện anh ta vắt hết đầu óc cũng không thể giải quyết được, anh ta không tin hai đứa cháu trai mới bảy tuổi này có thể nghĩ ra biện pháp “Giao tài liệu của bọn họ cho bọn cháu đi, ngày mai cháu và Long Thiên có rảnh thì giúp cậu tham mưu một chút” Mạc Minh Húc nói một cách tràn đầy tự tin.

Lục Khải Dã hừ lạnh một tiếng: “Được thôi, nếu mà nghĩ không ra biện pháp, hai người các cháu giặt vớ cho cậu ba tháng thì sao?”
“Nếu như chúng cháu nghĩ ra được biện pháp thì sao nào?”
“Cậu sẽ mời các cháu ăn một bữa thịnh soạn”
“Được, quyết định vậy nhé”.


Bình luận

Truyện đang đọc