Đoàn người không để ý đến Lý Mẫn và đám cảnh sát sau lưng nữa.
Oan có đầu, nợ có chủ, những kẻ làm tổn thương Hân Hy và Long Thiên, Lục Khải Vũ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào.
Trong khu biệt thự Phong Ba, Long Minh Huệ nhìn mọi chuyện diễn ra trên màn hình lớn, khóe miệng lộ ra một nụ cười điên cuồng.
Cô ta điều khiển xe lăn điện, tâm trạng vui vẻ đi một vòng trong phòng khách, sau đó ngẩng đầu nói với Lưu Cảm Đông: “Tiếp tục làm theo kế hoạch”
‘Vẻ mặt Lưu Cảm Đông có chút sợ h chủ, cô thật sự muốn phá hỏng viện nghiên cứu Tùng Lâm sao? Đó là tâm huyết của cô suốt mấy năm trời!
Long Minh Huệ ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt ngấn lệ: “Lưu Cảm Đông, cậu biết mà, lý do duy nhất để tôi còn tồn tại chính là trả thù.
Viện nghiên cứu Tùng Lâm chẳng qua cũng chỉ là công cụ cho tôi báo thù mà thôi.”
Nhìn Long Minh Huệ trước mặt, Lưu Cảm Đông cũng rưng rưng: “Được, tôi lập tức sẽ tiến hành”
Lục Khải Vũ ôm Mạc Hân Hy rời khỏi viện nghiên cứu Tùng Lâm.
Tài xế Mãnh dùng tốc độ nhanh nhất lái đến Bệnh viện nhân dân số một Hà Thành.
Lúc này, Mạc Hân Hy đã hôn mê vì mất máu quá nhiều.
Lục Khải Vũ đã sớm thông báo cho Lâu Văn Vũ liên hệ với bác sĩ.
Bác sĩ nhanh chóng đưa Mạc Hân Hy vào phòng cấp cứu.
Long Bách ngơ ngác nhìn Mạc Hân Hy bị đẩy vào bên trong, một lúc sau, cậu bé bỗng nhiên bật khóc.
“Anh, mẹ sẽ không sao cả đúng không?
Em sợ lắm, mẹ bị thương chính là vì cứu em”
Long Bách ôm Long Thiên òa khóc.
Đã hơn mười một giờ tối, phòng cấp cứu yên tĩnh hơn so với ban ngày rất nhiều, tiếng khóc của Long Bách giữa không gian yên ắng nghe càng trở nên thê lương và tuyệt vọng.
Long Thiên cứng rắn vòng tay ôm lấy em trai, nhẹ giọng an ủi: “Long Bách đừng lo lắng, mẹ còn chưa nhận chúng ta về, còn chưa nghe chúng ta gọi tiếng mẹ, nhất định mẹ sẽ không có việc gì”
Cậu bị những người bên trong ép phải tiêm một loại chất độc giống hệt Hữu Sinh Nếu không có thuốc giải, cơ thể sẽ ngày càng yếu dần, trong vòng hai năm sẽ chết vì suy dinh dưỡng cực độ.
Tuy nhiên, bây giờ cậu chưa định nói những chuyện này với em trai và người nhà.
Mẹ vẫn còn ở bên trong, chưa rõ sống chết, cậu không muốn để mọi người phải lo âu.
Lục Khải Vũ quay đầu nhìn hai đứa con trai đang ôm nhau, đôi mắt đỏ bừng, hai tay vươn về phía chúng: “Long Thiên, Long Bách, tới đây, chúng †a cùng nhau cổ vũ cho mẹt”
Long Thiên cùng Long Bách nhìn anh, mỗi người duỗi ra một bàn tay nhỏ bé, một lớn hai nhỏ nắm tay nhau thật chặt.
“Mẹ, cố lên!
“Bà xã, cố lên!”
Ba người dùng ánh mắt kiên định nhìn chăm chú vào cửa phòng cấp cứu.
Một giờ sau, một bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, Lục Khải Vũ dẫn Long Thiên Long Bách nhanh chóng bước tới “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”
Bởi vì khẩn trương, giọng nói của Lục Khải Vũ có chút run rẩy.
“Anh có phải là chồng của Mạc Hân Hy không?”
Lục Khải Vũ gật đầu.
Bác sĩ lại nhìn về phía Long Thiên và Long Bách: “Hai đứa trẻ này là con trai của hai người?”
Lục Khải Vũ sợ đến nhũn cả chân, cả người lảo đảo: “Bác sĩ, ý…ý của ông là gì?”
Bác sĩ thấy mặt anh tái nhợt như tờ giấy, biết anh đã hiểu lầm bèn vội vàng giải thích: “Là thế này, vợ anh mất máu quá nhiều, vết thương ảnh hưởng tới tử cung, dù chúng tôi đã cố gắng hết sức giữ lại tử cung cho cô ấy nhưng sau này e là sẽ không còn khả năng sinh sản”
Nghe xong lời của bác sĩ, một lớn hai nhỏ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Người không sao là tốt rồi.
Chúng tôi đã có con, hai đứa trẻ này chính là con của chúng tôi” Lục Khải Dã thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Thế thì tốt, chờ một lát nữa bệnh nhân sẽ được chuyển qua khoa hồi sức cấp cứu quan sát một ngày.
Nếu như không có việc gì thì có thể chuyển về phòng bệnh bình thường”
“Cảm ơn bác sĩ rất nhiều!”.