9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Vũ Tuấn đọc kỹ tài liệu Vương Kỳ đưa cho, sau đó chợt hiểu ra: “Ồ, hóa ra là mình hiểu lầm chỗ này!”
Mạc Hân Hy nhìn về phía Vũ Tuấn, dùng ánh mắt dò hỏi công thức thuốc giải là đúng hay sai.

Vũ Tuấn gật đầu với cô.

Lúc này, Lục Khải Vũ và cô mới yên tâm.

Sau khi xin lỗi Vương Kỳ, họ kéo theo ba đứa trẻ rời khỏi nơi này.

Lúc này trời đã sắp chạng vạng, ánh hoàng hôn rực rỡ như phủ lên toàn bộ thị trấn nhỏ Hartha một lớp áo khoác vàng.

Mọi thứ trong thị trấn nhỏ trông thật đẹp và sống động.

Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ, Mạc Hân Hy hít sâu một hơi, vẫn còn hơi không thể tin được: “Không ngờ Vương Kỳ lại giao công thức thuốc giải dễ dàng như vậy!”

“Đúng vậy, có vẻ như cô ấy chỉ là một nhà nghiên cứu khoa học đơn thuần và tốt bụng.

Nhưng không hiểu sao lại yêu Lư Bạch Khởi?” Lục Khải Vũ khó hiểu.

Cả nhà đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi nhận được công thức thuốc giải, cũng không nhận ra rằng sau khi rời đi, Lư Bạch Khởi đã lặng lẽ bước đến trước cửa nhà Vương Kỳ.

Hiệu suất làm việc của Khúc Lăng Cường thực sự rất nhanh.

Trước khi bữa tiệc của gia đình Mộ Dung bắt đầu, anh ta đã thành công tìm được ba bức thư mời cho bữa tiệc.

“Tổng giám đốc Lục, theo quy định của nhà họ Mộ Dung, trẻ em cũng cần xuất trình thư mời” Khúc Lăng Cường liếc nhìn ba đứa trẻ đáng yêu của nhà họ Lục, khó xử nói sao?” Mạc Hân Hy khó hiểu hỏi.

“vì trong bữa tiệc của nhà họ Mộ Dung, đã từng có một số đứa trẻ đã vào gây rối bữa tiệc và lấy trộm một số đồ vật có giá trị của nhà họ Mộ Dung.

Vì thế từ đó về sau, hễ người tham gia tiệc mừng thọ của nhà họ Mộ Dung, dù là trẻ nhỏ cũng cần có thư mời.” Khúc Lăng Cường giải thích.

Lục Khải Vũ suy nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định: “Đã như vậy, ngày mai ông Mãnh đi cùng chúng tôi, cậu ở khách sạn đi cùng ba người Minh Húc.”
Khả năng của ông Mãnh cũng rất tốt.

Trong bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Mộ Dung, nếu Mộ Dung Lãnh Hàng thật sự công khai để nhà họ Mộ Dung thừa nhận nhị bảo, thì dù có đắc tội với nhà họ Mộ Dung, Lục Khải Vũ anh cũng sẽ không do dự.

Ba tên nhóc lúc này đang chơi trò chơi đeo mặt nạ con khỉ nhỏ giống hệt nhau.

Nghe nói bố không thể đưa họ đến bữa tiệc, lần này họ trở nên vô cùng nghe lời.


.

Ngôn Tình Sủng
“Bố, bố và mẹ với cả ông Mãnh đi đi.

Chúng con sẽ ngoan ngoãn ở nhà nghe lời chú Khúc.

Nhưng mà mọi người nhất định phải cẩn thận nha” Lục Minh Húc kéo tay Lục Khải Vũ giống như người lớn dặn dò anh.

Lục Khải Vũ xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Đại Bảo thật hiểu chuyện, xứng đáng làm anh cả”
Ngũ Bảo bước tới bên cạnh Mạc Hân Hy đưa cho cô một cây bút bỉ: “Mẹ ơi, cái này đưa cho mẹ để tự vệ.

Mẹ nhất định phải đưa anh hai của con trở về nha”
Mạc Hân Hy hơi khó hiểu: “Bút bi làm sao có thể tự vệ được vậy!”
Ngũ Bảo Tấn Khang nhẹ nhàng ấn vào thân cây bút bi, đột nhiên một lưỡi dao rất mảnh nhưng cực kỳ sắc bén nhô ra từ đầu chiếc bút bi tâm thường này.

Chiếc bút bi nhanh chóng trở thành một con dao găm nhỏ.


Sau đó, Tấn Khang chỉ vào một nút gần như không nhìn thấy ở đầu bên kia của cây bút bị, nói: “Mẹ ơi, ấn nhẹ ở bên này một cái sẽ phun ra một ít thuốc bột, có thể khiến người ta hôn mê ngay lập tức.”
“Ngũ Bảo, ai đưa cái này cho con?” Mạc Hân Hy kinh ngạc hỏi.

Tập đoàn Chân Thành hình như cũng không mua thiết bị tự vệ tiên tiến như vậy.

“Là đại ca của con.

Anh ấy biết con muốn đến Châu Âu để tìm Vương Kỳ nên cố ý đưa cho con để tự vệ”
Lục Khải Vũ cầm lấy cây bút bi tự vệ từ trong tay Tấn Khang, nhét vào tay Mạc Hân Hy: “Long Uy thật có tâm, em cất đi! Để phòng chuyện bất trắc!”
Mạc Hân Hy suy nghĩ một chút, cảm thấy được Lục Khải Vũ nói cũng có lý, vì vậy liền nhận lấy bút bi.

Chẳng bao lâu, tiệc mừng thọ của gia chủ nhà họ Mộ Dung đã đến..


Bình luận

Truyện đang đọc