9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



“Nếu không có, vậy thì đã muộn thế này rồi mà các người đánh bảo vệ bất tỉnh, lén xông vào viện nghiên cứu của người khác, mời theo chúng tôi tới cục cảnh sát một chuyến!”
Khi Long Uy ngồi xe taxi đi đến viện nghiên cứu của Tùng Lâm, lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Long Minh Huệ chị anh ta.

“Long Thiên ở chỗ của tôi, cậu không muốn nó xảy ra chuyện gì thì lập tức tới đây”
Trong điện thoại, Long Minh Huệ đi thẳng vào vấn đề.

“Viện nghiên cứu Tùng Lâm là chị mở?
Bây giờ Long Thiên đang ở đâu?” Long Uy không tự giác nắm thật chặt tay lại “Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, tốt nhất là cậu lập tức tới đây” Giọng nói Long Minh Huệ lạnh băng không mang theo một chút tình cảm nào.

“Chị cho người bắt Long Thiên, rốt cuộc là muốn làm gì?” Long Uy đầy lo lắng hỏi.

Nhưng đối phương đã quyết đoán tắt điện thoại, chỉ để lại cho anh ta tiếng “Tút tút tút” lạnh băng.

Rất nhanh, anh ta nhận được một cái tin nhắn: “Biệt thự Phong Ba số 22 khu một phía Tây: Long Uy mím môi, không thay đổi säc mặt nói với tài xế taxi: “Tài xế, đi tới khu biệt thự Phong Ba”
Tài xế quay đầu xe ở một cái ngã tư lái về khu Đông Thành.

Bốn mươi phút sau, Long Uy xuống xe ở trước cửa biệt thự Phong Ba số 22 khu 1 phía Tây.


Đứng ở cửa, anh ta nhìn căn biệt thự xa hoa lộ ra vẻ trang nhã ở trước mặt.

Xuyên cánh cửa sắt biệt thự, anh ta nhìn thấy trong sân có một cây lê to bằng miệng chén, lúc này đang vào đầu thu, trên cây lê không qua lớn lại có đầy quả lê.

Long Uy ở cửa do dự một lát, ấn lên chuông cửa Rất nhanh, có người đi ra mở cửa Đối phương là một ngươi giúp việc xa lạ: “Cậu Long Uy sao?”, âm thanh bình tĩnh mà lễ phép.

Long Uy gật gật đầu, đối phương mở cửa, dẫn anh ta đi vào.

Trong sảnh biệt thự, Long Minh Huệ đang ngồi ở trước bàn trà pha lê, cầm kéo tỉa một chậu măng leo.

Bàn trà cao hơn bà trà bình thường của người ta một chút, độ cao vừa vặn với xe lăn cô ta ngồi.

“Tới rồi?” Giọng nói cô ta nhàn nhạt.

“Long Thiên ở đâu?” Long Uy không quanh co lòng vòng với cô †a, gọn gàng dứt khoát hỏi.


Long Minh Huệ ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, trong giọng nói có chút bất mãn: “Tôi cho rằng cậu sẽ quan tâm tới người chị ruột này trước!”
Hôm nay, cô ta không đeo mặt nạ, ở dưới ánh đèn nhẹ nhàng của biệt thự, trông vết sẹo.

kia lại không hề có cảm giác dữ tợn.

“Nó không phải người nhà họ Long chúng ta, hơn nữa chỉ là một đứa bé, không nợ chị, chị thả nó ra, có chuyện gì thì cứ nhãm vào em Long Minh Huệ không nói gì, mà chỉ cầm kéo vào một nhánh rất nhỏ của cây măng leo trước mặt, do dự một chút, sau đó, trực tiếp dùng kéo, dứt khoát cắt đứt nhánh cây vẫn đang nhỏ bé gầy yếu kia.

“Nhưng mà, nó họ Long, lại còn phá hỏng chuyện tốt của tôi rồi!”
“Long Thiên không làm gì cả, chỉ là đuổi hết những người gây sự ở cửa tập đoàn Long Uy mà thôi.

Cho dù là không có nó, kế hoạch vu oan của chị cũng sẽ không thành công.”
Long Uy nhìn chị đau lòng nói.

Người chị đã từng xinh đẹp tự tin chung quy là bị bố ép thành ác ma.

Nghe anh ta nói xong, Long Minh Huệ không ngẩng đầu lên, chỉ đùa nghịch bồn măng leo trước mặt.

“Chị, nhà họ Long thật sự rất có lỗi với chị, chị muốn như thế nào cũng được, thả Long Thiên và Long Bách đi!” Thấy cô ta xả nửa ngày không nói lời nào, Long Uy nói chậm lại, cầu xin.

Long Minh Huệ ngẩng đầu lên nhìn thật sâu vào anh ta một cái: “Hai đứa nó không phải người nhà họ Long, đứa con trong bụng Liễu Thanh Y kia thì sao? Là người nhà họ Long sao?”
Sắc mặt Long Uy đột nhiên thay đổi: “Chị, chị có ý gì?”.


Bình luận

Truyện đang đọc