9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Tùng Lâm Bây giờ chị đã điên rồi, hiện giờ Liễu Thanh Y mang thai, anh ta sợ chị sẽ ra tay với Liễu Thanh Y.

“Cô chủ, cô nghe lời cậu chủ đi! Bây giờ cô và đứa bé là người thân nhất trên thế giới này của cậu ấy.

Cậu hai và cậu ba đã tìm được bố mẹ ruột rồi, rất nhanh thôi hai cậu ấy sẽ rời xa cậu ấy”
Ông Sở theo Long Uy nhiều năm như vậy, rất hiểu suy nghĩ của anh ta.

Liễu Thanh Y bất đắc dĩ, đành phải đồng ý sự sắp xếp của Long Uy.

“Anh cẩn thận một chút, em ở nhà chờ mọi người trở về!” Cô ấy ôm Long Uy một chút, cẩn thận dặn dò.

Long Uy gật gật đầu, ngồi trên xe taxi rời đi Lúc này, đã gần 7 giờ rưỡi tối, buổi tối đầu thu, trời đã dần dần tối sầm xuống.

Tài xế Mãnh lái xe, dùng tốc độ nhanh nhất chở mấy người Lục Khải Vũ đi tới viện nghiên cứu Tùng Lâm.

Lúc này đã là thời gian tan làm, viện nghiên cứu đóng chặt cửa, bên trong tối đen.


Long Bách đầy nghỉ ngờ hỏi: “Chỗ này hoàn toàn không có người, có phải Minh Húc đoán nhầm rồi không! Sao anh có thể ở chỗ này được.”
Lục Khải Vũ mím chặt môi, lập tức đi lên bậc thang, dùng sức gõ gõ cửa viện nghiên cứu sinh vật Tùng Lâm này, anh không rõ lắm, nhưng với sự hiểu biết về loại đơn vị này của anh, loại quy mô này, buổi tối nhất định sẽ có bảo vệ trực đêm ban.

Quả nhiên, sau khi anh dùng sức gõ cửa cả nửa ngày, bên trong chiếu ra một ánh đèn mỏng manh, có người chạy tới mở ra một cái khe hở.

Nhìn thấy là người lạ, đối phương có chút không kiên nhẫn: “Đang làm gì vậy, có việc gì thì ngày mai tới, hôm nay đã tan làm rồi”
Trong lúc đối phương đang nói chuyện, Lục Khải Vũ duỗi tay ra giữ lấy cổ áo đối phương, dùng một chút sức lực, kéo anh ta từ kho cửa ra ngoài.

Bảo vệ hoảng sợ: “Anh, các người muốn làm gì?”
“Có phải các anh là chủ của nhà máy hóa chất Tùng Lâm không?” Lục Khải Vũ hỏi.

Chiếc xe con bắt Long Thiên đi thuộc sở hữu của nhà máy hóa chất Tùng Lâm, nhất định có liên quan tới viện nghiên cứu sinh vật Tùng Lâm này.

“Đúng, đúng vậy! Anh, rốt cuộc các anh là ai?
“Có phải vừa rồi có người ôm một đứa bé đi vào không?” Âm thanh Lục Khải Vũ sắc bén.

“Đứa trẻ nào? Chỗ của chúng tôi là viện nghiên cứu, sao có thể sẽ cho trẻ em đi vào chứ” Tuy rằng bảo vệ trực tiếp phủ định, nhưng trong âm thanh lại có chút run rẩy, ánh mắt cũng đang né tránh.


Lục Khải Vũ thẳng tay đánh một cú khiến bảo vệ ngất xỉu.

“Đi, chúng ta đi vào!”
Hành đồng lưu loát quả cảm của anh, như nước chảy mây trôi, khiến Long Bách mở to hai mắt nhìn.

Thì ra, bố ruột của cậu bé lại lợi hại như thế.

Nhưng mà, không phải bảo vệ nói anh không ở bên trong, chỗ này mọi người đều đã tan làm rồi sao?
Nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của con trai, Mạc Hân Hy giữ chặt tay cậu bé vừa đi vào bên trong vừa giải thích: “Ánh mắt người bảo vệ kia né tránh, âm thanh run rẩy, rõ ràng là đang nói dối”
Ánh mắt Long Bách sáng rực lên: “Nói như vậy, chắc chắn là anh ở bên trong này?”
Bọn họ vẫn luôn đi vào bên trong, nhưng mà, toàn bộ lầu hai của viện nghiên cứu Tùng Lâm tối đen, yên tĩnh chỉ nghe được tiếng hít thở của bọn họ.

Mạc Hân Hy lấy di động ra chiếu sáng, sự hy vọng vừa mới hiện lên khuôn mặt nhỏ của Long Bách lại biến thành lo lắng và thất vọng vô hạn.

“Anh không có ở đây, làm sao bây giờ?”
Bọn họ kiểm tra toàn bộ khu ký túc xá của viện nghiên cứu rồi, nhưng mà cũng không thu hoạch được gì.

Chẳng lẽ Long Thiên không ở chỗ này? Nhưng mà, rõ ràng là ánh mắt tên bảo vệ vừa rồi rất lo lắng.

Trong lòng Mạc Hân Hy lo lắng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

“Đây là chỗ nào vậy?” Khi từ lầu hai đi xuống, Long Bách đột nhiên chỉ vào cửa sổ bên ngoài cầu thang..


Bình luận

Truyện đang đọc