Vũ Tuệ là người đầu tiên chạy đến trước mặt Long Thiên, giơ ngón tay lên chỉ vào mặt cậu: “Anh, anh là ai? Sao lại giống bố em thế?”
Nhìn cô em gái mập mạp không kém Long Bách này, Long Thiên thầm thở dài.
Nếu đổi thành người khác dám dùng tay chỉ cậu như vậy thì đã sớm bị cậu bẻ gãy ngón tay rồi.
Nhưng cô bé vẻ mặt phách lối trước mắt này là em gái cậu, nói thế nào cậu cũng không xuống tay được.
“Trên thế giới này, người không chung huyết thống nhưng có ngoại hình tương tự rất nhiều, không cần phải kinh ngạc.”
Nói đến đây, khóe miệng cậu ta cong lên: “Thật ra, nếu em về nhìn lại trong gương sẽ phát hiện em và em trai anh cũng rất giống nhau.”
“Em trai anh?” Vũ Tuệ theo ánh mắt cậu ta nhìn lại, vừa lúc thấy Long Bách đang mắng mỏ mình.
“Anh nói bậy, anh ấy xấu như thế, sao em lại giống anh ấy được?” Cô bé bị chọc tức, kêu to.
Long Bách hơi nhíu mày: “Em nghĩ là anh thích giống em à? Đồ kỳ quái chẳng có tí lễ phép nào!”
Mộc Lam vừa nghe được liền kéo cánh tay Long Bách: “Anh nói ai là đồ kỳ quái!”
Long Bách trừng mắt liếc cô bé: “Anh không nói em, em kích động gì chứ?”
“Bọn em là sinh ba, trông giống nhau như đúc, anh nói em ấy là đồ kỳ quái thì em không phải cũng là đồ kỳ quái sao?”
Tư Nhã đột nhiên khóc rống: “Em không phải đồ kỳ quái, em không phải đồ kỳ quái!”
Khung cảnh nhất thời có chút hỗn loạn.
Lư Tử Tín và Long Thiên đều mơ hồ, không biết sao sự việc lại tiến triển đến mức này.
Long Bách cũng giống vậy, gãi đầu một cái, không biết nên làm thế nào mới tốt rồi Người qua đường có chút hiếu kỳ đều nhìn lại, có một bà cụ tốt bụng đi tới trước mặt Long Bách nói: “Cháu làm anh phải nhường em gái, em gái khóc cháu cũng phải dỗ một chút, cẩn thận bố mẹ cháu về tét mong cháu đất “Cháu không phải anh trai của em ấy!” Long Bách thở hồng hộc giải thích.
Cậu ta sao có thế là anh trai của mấy cô bé đáng ghét, chỉ biết khóc, không nói phải trái này được.
Cậu không có em gái như vậy đâu!
“Bọn cháu không phải em gái anh ấy đâu! Anh ấy xấu như vậy, mập như vậy, lại còn không biết lễ phép, ai muốn làm em của anh ấy chứ!” Vũ Tuệ ngẩng đầu, vẻ mặt ghét bỏ.
“Đúng thế, ai muốn làm em anh ấy chứ!” Mộc Lam phụ họa.
Bà cụ chứng kiến loại tình huống này, lắc đầu, bất đáo dĩ đi khỏi: “Ai da, nhà ai có con cái như thế cũng đủ nhức đầu!”
Long Bách thở phì phò đi tới trước mặt Vũ Tuệ, giơ quả đấm nhỏ: “Em nói ai xấu!”
‘Vũ Tuệ ngẩng đầu, vẻ mặt can đảm: “Sao, anh còn muốn đánh em à?”
Lư Tử Tín vội vàng đi qua kéo Long Bách: “Long Bách, mấy bé đều là con gái, chúng ta là con trai, nhường mấy cô bé một chút cũng được.”
Long Thiên ho nhẹ một tiếng: “Long Bách, anh cả mà biết bộ dạng này của em, nhất định sẽ trừng phạt em đấy!”
Long Bách không cam lòng thu hồi quả đấm nhỏ: “Cậu đây hôm nay không chấp nhặt với mấy người!”
‘Vũ Tuệ kéo cậu ta lại: “Anh nói thế à, ai là cậu đây?
Long Bách vung mạnh cánh tay: “Cần em nói anh à!”
Cậu học võ từ nhỏ, lúc này lại rất tức giận nên vung tay dùng sức quá mạnh, Vũ Tuệ không đứng vững lại ngã xuống đất.
“Anh, anh đánh em? Hu hu” Vũ Tuệ ngồi dưới đất, lớn tiếng khóc.
Lư Tử Tín liền tiến đến luống cuống an ủi cô bé: “Vũ Tuệ, em ngã đau không? Long Bách không cố ý, anh thay cậu ấy xin lỗi em, em đừng khóc được không?”
Vũ Tuệ nhìn cậu một cái, lại nhìn Long Bách một chút, tiếp tục khóc lớn.
Mộc Lam đi tới trước mặt Long Bách: “Anh xin lỗi em gái em đi!”
Long Bách quay mặt qua một bên, cố tình không để ý tới cô bé.
Long Thiên day day thái dương có chút đau, tới trước mặt Long Bách: “Em gây họa rồi, nhanh nghĩ biện pháp giải quyết đi.
Nếu không…mấy cô bé về mách với bố mẹ, nói không chừng anh cả sẽ chẳng mấy chốc liền biết chuyện.
Em nghĩ đến hậu quả chút xem!”