Huyện Thủy Nguyên chỉ cách Hà Thành một trăm km nên bọn họ đều đã nghe nói về chuyện đó.
Gia đình Tống Hàn còn là doanh nhân, nên họ càng biết rõ quy mô và giá trị sự tồn tại của tập đoàn nhà họ Lục ở trong nước là như thế nào.
Nhà họ Lục chỉ tùy tiện cử động một ngón tay út thì nhà bọn họ có lẽ đến một trăm năm cũng khó xoay người.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của Lưu Bối Nghiên và Triệu Kiên: “Oa, chao ơi, đúng là xe Rolls-Royce nha! Mình không hoa mắt chứ! Là xe của nhà nào vậy!
Vừa nói, hai người vừa bước vào, vẻ mặt kích động, hưng phấn: “Bố, bố ơi, có một chiếc xe ở cửa…”
Lưu Bối Nghiên chưa kịp nói lời nào thì đã nhìn thấy Lục Vũ Tuấn đứng cạnh Hàn Tương Trúc, cậu quá mức đẹp trai, có thể so sánh với cả một minh tinh màn bạc.
Cô dừng lại, miệng há to, chỉ ngón tay vào Vũ Tuấn một lúc lâu mới nói: “Anh ấy, anh ấy, anh, anh là ai2”.
Người này quá đẹp trai, quá ưa nhìn, lại vô cùng khí chất!
Là con gái, dù đã có bạn trai rồi nhưng trái tim Lưu Bối Nghiên vẫn không khỏi đập lên “thình thịch”.
Lục Vũ Tuấn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, sau đó lại đặt ánh mắt về phía Tống Hàn.
Cậu tiến lên từng bước, đi đến trước mặt Tống Hàn, khí chất bẩm sinh khiến Tống Hàn cảm thấy áp lực vô cùng.
“Chính anh là người muốn đính hôn với Tương Trúc, còn muốn cùng đi học ở Hà Thành? Bao hết học phí đại học của cô ấy?”
Lục Vũ Tuấn thản nhiên mở miệng.
Tống Hàn không tự giác nuốt nước miếng, cố lấy dũng khí nói: “Phải”
Lục Vũ Tuấn cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt có vẻ khinh thường: “Tống Hàn.
Con một của Tống Đức Phúc và Trương Lan Anh.
Sản nghiệp trên danh nghĩa bao gồm khách sạn Hạo Nhiên, quán ăn Hạo Nhiên, và cả xưởng cơ khí Hạo.
Nhiên ở huyện Thủy Nguyên, có phải không?”
Trên đường đến đây cậu đã nhờ người kiểm tra tất cả thông tin của Tống Hàn.
Cậu đã từng nghĩ tới, nếu Tương Trúc thực sự có ấn tượng tốt với Tống Hàn, cậu sẽ không ngại mua hết tài sản của gia đình họ và biến Tống Hàn thành một kẻ nghèo nàn.
Dám tranh giành Trương Trúc với cậu, quá không biết lượng sức!
Lời của cậu vừa ra khỏi miệng thì không chỉ có Tống Hàn ngây ngẩn cả người, mà ngay cả bố mẹ cậu ta cũng ngơ ngác.
“Cậu, cậu muốn làm gì Lục Vũ Tuấn thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó móc điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Mạc Hân Hy.
“Mẹ à, lúc bố con dùng bằng sáng chế của con để mua cổ phần trong xưởng sản xuất dược phẩm nhà Mộ Dung không phải ông ấy đã cho con ba mươi lăm tỷ tiền phí sáng chế sao?
Mẹ nhờ tài vụ chuẩn bị giúp con.
Con muốn mua mấy công ty ở huyện Thủy Nguyên về chơi!”
Nói xong, cậu cũng không đợi mẹ mình đang có vẻ mặt ngây đơ ra ở đầu bên kia điện thoại nói gì đã cúp máy luôn.
Sau đó, dùng vẻ mặt bình tĩnh đó nhìn về phía nhà họ Tống.
Những người trong sân, đặc biệt là người nhà Tống Hàn, sắc mặt của họ ngay lập tức thay đổi.
Cha của Tống Hàn nghỉ ngờ hỏi: “Cậu Lục, cậu nói vậy là có ý gì?”.