“Vợ à, em tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào rồi?
‘Vết mổ có còn đau không?” Lục Khải Vũ khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn, vẻ mặt đầy dịu dàng hỏi.
Mạc Hân Hy đưa tay sờ sờ râu của anh, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng: “Chồng à, anh vất vả ợi lát nữa về nhà ngủ một ngon đi nhét Lục Khải Vũ nhân cơ hội nằm lấy tay cô, trong giọng nói cưng chiều mang theo một chút làm nũng: “Không có em ở bên cạnh, không được ôm em, anh ngủ không được”
Bộ dáng của anh ta cực kỳ giống bộ dạng nhõng nhẽo của Vũ Tuệ, Mạc Hân Hy chớp chớp mắt, nhịn không được mà nhéo nhéo mũi anh: “Tối hai hôm nay không phải anh cũng không ôm em sao?”
“Cho nên, anh hoàn toàn không ngủ được đây này!” Lục Khải Vũ bày ra vẻ mặt vô tội Mạc Hân Hy cười đẩy anh ta ra: “Cái đồ nói dối nhà anh, tối hôm qua em còn nghe anh ngáy đấy nhé”
“Phải không vậy? Có phải em nghe nhầm rồi không, là chính em ngáy đấy chứ!” Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, trái tim vẫn luôn nặng nề của Lục Khải Vũ lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Anh nói dối, từ trước đến nay em ngủ chưa bao giờ ngáy nhé” Mạc Hân Hy thở phì phì nói.
Lục Khải Vũ đưa tay giúp cô sửa lại một chút tóc mái trên trán: “Giọng nói to lớn vang dội như vậy, vợ à, xem ra em khôi phục tốt đấy nhỉ”
Mạc Hân Hy nhăn mũi lại: “Chồng ơi, bộ dạng của em lúc này có phải xấu lắm đúng không!”
“Không có đâu, vợ ơi, trong mắt anh, em là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới này”
Nói xong, anh ta rốt cuộc nhịn không được cúi đầu hôn lên môi cô.
Đúng lúc này, Lục Khải Dã và Lưu Cửu Nhạ đẩy cửa bước vào, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hai người lại chạy nhanh lui ra ngoài.
“Anh à, chị dâu đang bị thương, anh kiềm chế một chút không được sao?” Lục Khải Dã đứng ở cửa, vẻ mặt giễu cợt.
Mạc Hân Hy xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, đẩy Lục Khải Vũ ra.
Lục Khải Vũ mặt mũi tối sầm khẽ mắng Lục Khải Dã: “Từ lúc nào em trở nên vô phép tắc thế nhỉ, gõ cửa là phép tắc cơ bản nhất mà em cũng không biết sao?”
Lục Khải Dã kéo tay Lưu Cửu Nhạ một phen đẩy cửa ra, thở phì phì nhìn thẳng anh trai mình: “Chỗ này là bệnh viện, là chỗ công cộng đấy, hai người thân mật không thèm đóng cửa mà còn nói lý cái gì?”
Sau khi nói xong, anh ta trực tiếp đặt hộp cơm lên trên bàn: “Đây, đây là bữa sáng mà mẹ và bà nội bảo em mang đến cho hai người.
Nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi trước đây”
“Chờ một chút” Lục Khải Vũ cau mày gọi lại hắn.
“Còn chuyện gì nữa vậy? Hai người chúng em ở đây làm kỳ đà cản mũi, anh không thấy thế sao?”
“Mẹ và bà nội làm sao lại biết chị dâu em bị thương?” Anh ta lạnh mặt chất vấn.
Lục Khải Dã miễn cưỡng giải thích: “Không phải em nói đâu, là con gái Tư nhã của anh nói đấy chứ, không tin anh có thể hỏi Cửu Nhạ và mấy thằng con trai của anh này”
Nhắc tới đám nhóc Mạc Minh Húc bọn chúng, tâm tình của Lục Khải Dã cực kỳ không tốt.
“Bọn chúng làm sao vậy?” Lục Khải Vũ nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi trong giọng điệu của em trai.
“Không có gì cả, thông minh quá mà thôi.
Vẫn luôn dùng cái chỉ số thông minh ấy chèn ép em, em sắp bị bố ghét bỏ đến chết rồi đây này” Anh ta tức giận nói.
Có điều lại chọc cho mọi người đều nở nụ cười.
Lục Khải Vũ nhịn cười: “Được rồi, nếu Cửu Nhạ đến rồi, phiền em chăm sóc của em giúp anh một chút nhé, anh đi xử lý một số chuyện của công ty”
Lục Khải Dã vội vàng đuổi theo phía sau anh: “Làm sao vậy? Anh, công ty đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Khải Vũ trừng nhìn anh ta một cái: “Em thực sự hy vọng công ty xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Khải Dã vội vàng lắc đầu: “Không, không hy vọng”
Lục Khải Vũ đi đến khách sạn gần đấy rửa mặt chải đầu qua loa một chút, thay một bộ quần áo.
Nửa đêm ngày hôm qua, Lâu Văn Vũ đã chuyển tất cả tài liệu về Long Minh Huệ cho anh.
Anh và Mạc Hân Hy trao đổi một chút, vẫn luôn cho răng điểm yếu của Long Minh Huệ chính là hoạ sĩ Sở Thần Dật trong viện điều dưỡng cạnh hồ Thủy Mặc kia..