9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI


Ánh sáng dừng lại ở trước mặt Lục Khải Vũ.

Mạc Hân Hy lặng lẽ ló đầu ra xem, nhìn thấy Tây Doanh mặc một bộ váy hai dây cổ chữ V khoét sâu, quyến rũ mê người, bộ váy ôm sát người lộ ra cơ thể nóng bỏng trước mặt Lục Khải Vũ.

Giọng nói yêu kiều ngọt ngấy của Tây Doanh vang lên: “Khải Vũ, anh chờ có lâu không?”

Khải Vũ? Da gà Mạc Hân Hy nổi rần rần. Nếu không phải do cô cũng muốn hỏi về chuyện liên quan đến con, cô thật sự muốn nhảy ra ngoài ngay và luôn.

Cái cô này ăn mặc thành ra như vậy, trên người còn nồng nặc mùi nước hoa, rõ ràng là có ý đồ với ông xã nhà mình rồi. Lục Khải Vũ lạnh lùng, trong giọng nói lộ ra sự tức giận và chán ghét: “Chuyện của đứa bé rốt cuộc là thế nào?”

Tây Doanh không sợ chết tiến lên ôm lấy cổ anh, thân hình dựa sát vào người anh cọ sát đầy ám chỉ, giọng nói quyến rũ: “Chúng ta vào trong rừng cây nói chuyện.


Mạc Hân Hy rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nhưng khi cô đang định lao ra thì đã nghe tiếng thét chói tại của Tây Doanh.

Cô tập trung tinh thần tiếp tục quan sát, đèn pin trong tay Tây Doanh đã rơi xuống đất lăn lông lốc, cổ tay bị Lục Khải Vũ bẻ ngược ra sau, nhìn khá là đau.

“Nói, chuyện của đứa bé là thế nào?” Hôm nay tâm trạng của Lục Khải Vũ đã không tốt vậy mà Tây Doanh còn không sợ chết cứ dán lên người anh, vì vậy anh ra tay rất nặng.

Anh là người không đánh phụ nữ, nhưng bây giờ anh đá thật mạnh vào chân của Tây Doanh, làm cho Tây Doanh quỳ xuống một cái thật mạnh, cơn đau đớn truyền đến làm cô ta hét thảm thiết.

“Có nói hay không?” Lục Khải Vũ dùng sức nắm cổ tay của cô ta chặt hơn.

“Nói, tôi nói!” Tây Doanh đau đớn vô cùng, ngay cả giọng nói cũng lạc đi.

“Bảy năm trước đúng là Phạm Ngô Tam có mua một đứa bé về, nhưng đứa bé đó bị sinh non nên ngày nào cũng ốm vặt. Tôi nhớ rõ có một lần đi xem bệnh trên huyện, có gặp vợ của Phạm Ngô Tam, nói đứa bé đó bị bệnh tim bẩm sinh, rất nghiêm trọng còn bị viêm phổi nữa, bác sĩ khuyên họ nên đi bệnh viện lớn để chữa trị, nhưng mà Phạm Ngô Tam không chịu, muốn ném nó đi.

Nói đến đây, Tây Doanh đột nhiên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lúc đó tôi cũng không để ý, nhưng mà không lâu sau bọn họ đột nhiên trở về, bệnh của đứa bé đó cũng thần kỳ khỏi hẳn.

“Tôi nghi ngờ bọn họ đã vứt đứa nhỏ kia đi và thay bằng một đứa bé khỏe mạnh khác.

Trong bóng đem đen kịt của mùa hè, Lục Khải Vũ im lặng thật lâu rồi mới buông tay cô ta ra, nói: “Đó chỉ là nghi ngờ của cô, nếu đứa bé bị đổi chẳng lẽ người trong thôn đều không ai phát hiện ra sao?”


Tây Doanh đứng lên, xoa xoa cổ tay đã sưng đỏ của mình: “Lúc đứa bé đó mới được mua về còn chưa tới hai tháng tuổi, chưa đủ trăm ngày nữa là, cơ bản con nít nào vừa sinh cũng giống nhau. Huống chi bọn họ đem đứa bé đi khám bệnh hơ một tháng, người trong thôn không một ai hoài nghi cả.”

Mạc Hân Hy rốt cuộc không chịu nổi nữa, nhảy ra từ phía sau tảng đá: “Nhưng cũng có thể là nó đã được chữa khỏi mà!”

Tây Doanh ngồi trên mặt đất, khi thấy là Mạc Hân Hy quá ánh đèn pin mỏng manh, trong mắt hiện lên một tia oán hận.

“Khi ở bệnh viện nó đã bị bác sĩ thông báo là trong tình trạng nguy kịch rồi, cứu sao cho nổi. Còn đứa Hữu Sinh được mang về thì rất ít bị bệnh, cô cũng thấy Phạm Ngô Tam ngày nào cũng đánh nó rồi đấy, nhưng nó cứng như đá, đánh kiểu gì cũng không sao cả.

Nói xong, cô ta như nhớ gì đó tiếp tục bổ sung: “Đúng rồi, tôi vừa nhớ ra, khi đứa đầu tiên được mang về, tôi tình cờ thấy được một lần vợ Phạm Ngô Tam thay tả cho đứa bé. Bên hông dưới của nó có một vết bớt đỏ, nhưng Hữu Sinh bây giờ lại không có.”

Nghe thấy những lời này, hai chân của Mạc Hân Hy trở nên mềm nhũn, nếu Lục Khải Vũ không nhanh tay đỡ được cô thì không chừng cô đã chật vật té ngã trên đất. Hữu Sinh thật sự không phải Tứ Bảo sao? Vậy bây giờ Tứ Bảo của cô đang ở đâu? Bệnh nặng như vậy, nếu bị


Phạm Ngô Tam vứt bỏ thì liệu có còn sống hay không?

Mạc Hân Hy không dám nghĩ nữa, ngẩn đầu bất lực nhìn Lục Khải Vũ, giọng trở nên nghẹn ngào: “Ông xã, con của chúng ta.

Lục Khải Vũ đau lòng ôm cô vào ngực, hôn lên trán của cô: “Bà xã, em yên tâm, nhất định không sao đâu, ngày mai chúng ta đi xem Hữu Sinh để xem nó có vết bớt hay không.”

Giọng anh trầm thấp, dịu dàng, Tây Doanh đứng ở bên cạnh bọn họ, trong đôi mắt ngoài hâm mộ ra còn có sự ghen tị và oán hận.

Cô ta cắn chặt hàm răng, chậm rãi xoay người, một suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu.

Nếu muốn có được người đàn ông xuất sắc này, nhất định phải đánh bại được người vợ có nhan sắc tầm thường của anh ấy ra!


Bình luận

Truyện đang đọc