9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Mấy tên nhóc tự biết mình đuối lý, cũng không dám lại nói cái gì, cúi đầu ngoan ngoãn đi phòng sách.

Lục Minh Húc nghe được âm thanh mang theo các em gái xuống lầu, nó vừa mới xem lại băng ghi hình trên đường, xem lại toàn bộ quá trình, bây giờ nhìn thấy bọn em trai đều bình an vô sự, trong lòng thở dài một hơi.

“Thế nào? Bố mẹ tức giận lắm sao?” Nhóc đưa tay giữ Lục Tấn Khang lại nhỏ giọng hỏi.

Lục Tấn Khang không dám nói lời nào, chỉ là gật gật đầu, ngoan ngoãn đi theo mấy đứa Lục Vũ Lý đi đến phòng sách, chờ nhận trừng phạt!
Đến bây giờ bố cô bé vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì!
Vũ Tuệ lơ mơ hỏi Lục Minh Húc: “Anh cả, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao vẻ mặt của anh hai và những người khác trông không được tốt lãm?”
Mộc Lam gật đầu đồng ý với câu nói của Vũ Tuệ: “Đúng vậy, vừa rồi bọn họ đã đi đâu? Vì sao sắc mặt của mẹ cũng không được tốt?
Tư Nhã hơi sợ sệt, kéo lấy tay Mộc Lam: “Mẹ giận rồi, sợ quá đi!”
Lục Minh Húc hết sức đồng tình nhìn về chỗ phòng sách.

Kéo ba người em gái đến phòng ăn.


“Các em không cần lo lắng, mấy em ấy chạy ra ngoài gây họa khiến bố mẹ tức giận, chắc sẽ bị mắng” Vừa nãy khi Lục Minh Húc nhìn camera, cả người cũng toát hết mồ hôi.

Nếu không phải xe của dì Hồng Vi kịp thời đụng ngã chiếc xe con màu đen kia thì có thể các em ấy đã…
Các em ấy to gan quá, lại dám giấu bố mẹ và cả người anh trai này để lén chạy ra ngoài.

Nếu lần này không để các em ấy bị phạt một chút thì sau này biết đâu các em ấy sẽ còn gây ra họa gì nữa!
Vũ Tuệ ăn một miếng cơm, len lén liếc nhìn gương mặt nghiêm túc đang ngồi trên sô pha của Mạc Hân Hy, cô bé nhỏ giọng hỏi: “Các anh ấy gây họa gì vậy? Lần này mẹ thật sự rất tức giận!”
Lục Minh Húc khẽ thở dài: “Các em ấy lén chạy ra ngoài, suýt chút nữa bị người xấu đụng phải.

Bây giờ bố còn đang ở đồn cảnh sát nói rõ tình hình! Em nói xem mẹ có thể không giận sao?”
Hai cô bé khiếp sợ há to miệng.

Mộc Lam cau mày: “Không phải nói có người xấu bắt cóc chúng ta nên bố không cho chúng ra ra khỏi chung cư sao?”
Gương mặt của Vũ Tuệ cũng rất khó hiểu: “Đúng vậy, cửa chung cư có nhiều bảo vệ như vậy, sao các anh ấy có thể ra ngoài?”
Lục Minh Húc hừ một tiếng: “Vũ Tuệ, cái đám anh của em cũng không đơn giản, bọn nó nhiều cách lắm! Bảo vệ cỏn con đó hoàn toàn không ngăn được bọn nó.”
Là anh cả, Lục Minh Húc hiểu rất rõ đám em trai này.


Mấy người đang nói chuyện! Lục Khải Vũ đanh mặt, từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.

Mạc Hân Hy đứng dậy đón: “Sao rồi? Không sao chứ!”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, sắc mặt của Lục Khải Vũ cũng dịu hơn một chút: “Không sao đâu vợ, đừng lo lắng, tất cả đều đã xử lý xong xuôi rồi.

Camera đã ghi rất rõ ràng, Thạch Thiên Bằng có dính líu đến mưu sát, anh đã tìm luật sư tốt nhất rồi.

Hành vi của Tùng là làm việc nghĩa, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Với lại, anh đã cho Dương Khánh đi mua cho bọn họ một chiếc xe mới.

Nói ra thì hôm nay vợ chồng bọn họ chính là ân nhân cứu mạng của cả nhà họ Lục chúng ta.

Ân tình này anh sẽ khắc ghi trong lòng”
Hôm nay, nếu bốn cục cưng thật sự xảy ra chuyện thì bố mẹ, bà nội chắc sẽ lập tức té xỉu nhập viện.

Mẹ bị cao huyết áp, bà thì lớn tuổi, e rằng tình hình sẽ rất tệ.

Mà anh và Hân Hy cũng sẽ suy sụp, từ này về sau nhà họ Lục sẽ không còn vui vẻ nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc