“Đó có phải là đứa bé đi vào cũng chúng ta khi nãy không?” Tô Cẩm hỏi.
Vẻ mặt Mạc Hân Hy lúc nhìn Mạc Vũ Lý như kiểu tình thương của mẹ: “Đúng vậy, chỉ là muốn vào để chơi một chút mà thôi.”
“Một đứa bé còn nhỏ vậy mà đi ra ngoài một mình, người trong nhà không lo lắng sao?” Tô Cẩm nghĩ không thông, nhìn sơ qua thì điều kiện gia đình của cậu bé này cũng không kém.
Trong xã hội ngày nay, chỉ cần gia đình có điều kiện đều sẽ giám sát chặt chẽ con mình vì sợ sẽ xảy ra chuyện bất trắc, nhưng sao có thể để một đứa bé sáu bảy tuổi chạy loạn như này!
“Ừ ha Tô Cẩm, em không nói chị cũng quên luôn ấy!”
Lúc này, Mạc Vũ Lý đang đứng ở chỗ cao nhất bên kia nhìn sang phía cô.
Mạc Hân Hy vội vẫy tay với cậu bé.
Mạc Vũ Lý lập tức vui vẻ trượt từ chỗ cao xuống, rồi chạy nhanh tới chỗ cô đang ngồi.
“Dì xinh đẹp, sao vậy? Có chuyện gì thế ạ?” Cậu dùng tay quệt qua quýt mồ hôi trên trán mình.
Mạc Hân Hy kéo cậu bé đến trước mặt, dùng khăn giấy cẩn thận lau mồ hôi cho cậu.
Sau đó mới đưa cốc nước lê đường phèn còn ấm cho cậu bé.
“Thấy cháu ra nhiều mồ hôi, chắc khát nước rồi đúng không?” Cô đưa cốc nước lê đường phèn qua cho cậu bé.
“Đây là cái gì?” Mạc Vũ Lý ngửi ngửi, nước trong cốc có mùi lê thoang thoảng, còn có mùi ngọt dịu nhẹ.
“Nước lê đường phèn, mùa thu khô hanh, uống cái này vào giải khát bổ phổi” Mạc Hân Hy giải thích với Mạc Vũ Lý.
Cậu bé này, càng nhìn càng thấy thân quen.
Mạc Vũ Lý khẽ nhấp một ngụm và thưởng thức, ngọt ngọt, uống rất ngon.
Cậu ra rất nhiều mồ hôi, quả thật miệng khô lưỡi khô, vì vậy nên uống một hơi hết cạn cốc nước lê đường phèn.
“Uống ngon lắm! Cảm ơn dì xinh đẹp”
Tiếp đó cậu lại chuẩn bị chạy đi chơi.
Mạc Hân Hy nhanh tay giữ bé lại: “Bạn nhỏ, cháu đi ra ngoài một mình, người trong nhà cháu có biết không?”
Lúc này Mạc Vũ Lý mới chợt nhớ ra, mục đích cậu tới đây là để tìm mợ của mình.
Mạc Vũ Lý vội vã hỏi: “Không xong rồi, cháu đi tìm mợ cháu.
Dì ơi, bây giờ là mấy giờ rồi ạ? Trường tiểu học đã tan chưa?”
Cậu bé vừa hỏi như thế đồng thời nhắc nhở Tô Cẩm, Tô Cẩm vội cầm điện thoại lên xem giờ: “Sắp đến giờ tan học rồi, chị Hân Hy, em đi đón bọn nhỏ đây”
Mạc Vũ Lý vừa nghe như thế, vội cầm lấy khẩu trang và nón trên ghế để mang lên.
“Nếu đã vậy, cháu cũng phải đi rồi.
Dì xinh đẹp, tạm biệt!”
Không đợi Mạc Hân Hy phản ứng lại, cậu bé đã nhanh chân chạy đi mất.
“Thật giống như một bé Pony dễ thương!” Mạc Hân Hy nhìn theo bóng lưng cậu bé, có hơi luyến lưu.
Không biết sau này có còn cơ hội gặp lại cậu bé đáng yêu này hay không!
Mạc Vũ Lý dồi dào sức sống chạy tới trước cổng trường, trước cổng đã có rất nhiều phụ huynh đang chờ đón con của mình.
“Haiz, không biết khi nào mợ mới ra” Chẳng mấy chốc, cậu bé đã chen chân vào được gần cổng chính, đang thò đầu vào trong để nhìn.
Có vài bạn học sinh đang xếp hàng ngay ngắn dưới sự chỉ dẫn của giáo viên, rồi lần lượt đi ra cổng.
Tất cả đều mặc đồng phục học sinh, trông gọn gàng và năng động, trong miệng hình như còn đang lẩm bẩm bài học trong sách giáo khoa.
Đây là trường tiểu học trong nước sao? Trông cũng rất vuil Đột nhiên, ánh mắt của cậu bị thu hút bởi một cô bé đứng đầu hàng.
Thật xinh xắn, thật đáng yêu, thật thần kỳ!.