9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Những phóng viên phía dưới cảm thán mà hô lên.

Lâu Văn Vũ vội vã chạy đến tách hai người ra Mặt mũi Thiện Linh bị trầy xước, cô ta lui về phía sau một bước, sửa sang lại mái tóc rồi bù một chút, nhìn Dương Ngọc Cương cười khinh bỉ: “Nếu vợ chồng các người đã vô tình như thế, vậy đừng trách tôi không khách khí.”
Nói xong lúc sau, cô ta trực tiếp bước tới, chộp lấy micro trước mặt Dương Ngọc Cương: “Mọi người, tuy tôi chỉ là trợ lý nhưng tôi cũng có trình độ học vấn cao đẳng.

Thông qua anh Long Anh Vũ, tôi đã quen biết với vợ chồng Dương Ngọc Cương, một người bạn của tôi tình cờ phụ trách vấn đề liên quan đến trẻ em mất tích trong hệ thống an ninh công cộng.

Tôi cũng là tốt bụng mới giúp đỡ bọn họ tìm thấy được con trai của mình”

“Bởi vậy, lúc anh ta ở nước ngoài gọi điện thoại cho tôi, tôi đều không hề trả lời.


Tôi cho rằng anh ta chỉ là doạ tôi, không nghĩ rằng sau khi về nước, anh ta vậy mà lại thật sự động tay động chân vào hai cái rương kia, muốn tổng tôi vào ngục giam, trả thù tôi!”
Nói mãi nói mãi, Thiện Linh đã khóc đến không thành tiếng Mọi chuyện xoay chuyển thế nà cả mọi người có mặt đều sững sẻ Còn xuất sắc hơn cả phim truyền hình và tiểu thuyết nữa!
“Cô, cô, cô ngậm máu phun người!” Dương Ngọc Cương đã tức giận đến muốn ngất đi.

“Đúng vậy, cô nói tất cả đều là chồng tôi muốn hãm hại cô, chứng cứ đâu?” Vợ của Dương Ngọc Cương bênh vực chồng mình.

“Các người nói tôi hạ độc trên người con trai các người, chứng cứ đâu?” Thiện Linh hỏi lại.

“Cô, được, cô giỏi lắm, chúng ta bây giờ đến bệnh viện, tôi dắt theo Hữu Sinh đến làm kiểm tra” Vợ Dương Ngọc Cương tức điên lên.

Thiện Linh chớp chớp mắt: “Tôi là người bị hại, tại sao tôi phải đến bệnh viện với cô cơ chứ.


Cô không có chứng cứ, tôi có, ở chỗ sau trán chồng cô có một vết sạo do giày cao gót của tôi hôm đó để lại, anh có dám cho mọi người ở đây xem thử hay không?”
“Cô nói dối, vết thương này của tôi là do không cẩn thận đụng phải chiếc đinh trong lúc chuyên chở hàng hoá trong kho”
Dương Ngọc Cương giận dữ rống lên, tiến lên chuẩn bị động thủ đánh Thiện Linh Thiện Linh lui về phía sau một bước: “Làm sao, mục đích không có đạt tới muốn giết người diệt khẩu sao?”
“Ả đàn bả nhà cô sao lại độc ác như vậy chứ, vợ chồng nhà tôi với cô không thù không oán, sao cô cứ không buông tha cho chúng tôi thế hả?” Vợ Dương Ngọc Cương nói không lại đối phương, cảm xúc lại lần nữa vỡ tung.

Lục Khải Vũ đứng dậy đứng giữa hai người bọn họ, nhưng lại nhìn chằm chăm Thiện Linh: “Cô nói Dương Ngọc Cương hẹn cô ra ngoài, uy hiếp đe doạ cô.

Vậy thời gian là ngày nào tháng nào, nhật kí điện thoại đâu!”
Thiện Linh nhún vai phản đối: “Cái này tôi cảm thấy ghê tởm, là sỉ nhục trong cuộc đời của tôi nên đã sớm xoá khỏi nhật kí điện thoại rồi”
Lục Khải Vũ cười lạnh: “Mặc dù nhật kí điện thoại cô đã bị xoá mất, nhưng nhật kí điện thoại của Dương Ngọc Cương và trên trung tâm điều hành liên lạc vẫn còn đó.

Chúng ta kiểm tra một chút, sẽ biết ai là người đang nói dối thôi”
Trong ánh mắt Thiện Linh xẹt qua vẻ sợ hãi, có điều cô ta vẫn ngẩng cao đầu như cũ “Đừng tưởng rẵng tôi không biết, tập đoàn nhà họ Lục lắm tiền nhiều của, đã sớm mua lại trung tâm điều hành truyền thông từ lâu rồi”
“Thật vậy sao? Thiện Linh, cô thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!”
Một giọng đàn ông trong trẻo, lạnh lùng từ cửa vang lên..


Bình luận

Truyện đang đọc