9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Sau khi mấy đứa nhỏ đồng thanh trả lời thì Đại Bảo và Nhị Bảo nhanh chóng đỡ Lục Bảo lên lầu hai.

Lục Khải Vũ vốn còn muốn nói một chút việc với mấy cô con gái của mình thế nhưng thấy mấy đứa con gái của mình đã buồn ngủ đến díu cả mắt lại trên ghế salon, anh cảm thấy có chút không đành lòng.

Vì vậy, anh cảm thấy đau lòng cho vợ mình và mấy cô con gái vì thế nhanh chóng để Mạc Hân Hy về phòng ngủ trước, còn anh tự tay bồng Vương Niệm Đơn về phòng ngủ của bốn đứa trẻ.

Sau khi anh làm xong những việc này, anh mệt tới mức đầu đây mồ hôi.

Lục Khải Vũ thở phào nhẹ nhõm một cái.

Làm bố của nhiều đứa trẻ như thế thật sự vô cùng mệt mỏi!
Rạng sáng hôm sau, Lưu Lệ đang làm điểm tâm trong phòng bếp.

Đại Bảo, Lục Minh Húc cầm đầu mấy đứa nhỏ đứng xếp thành một hàng sau lưng Lưu Lệ, Lục Bảo được Tam Bảo và Ngũ Bảo đỡ.


Mấy cậu bé sau khi được huấn luyện kỹ lưỡng thì nhanh chóng ngẩng đầu lên, đồng lên nói: “Dì Lưu Lệ, bọn con xin lỗi dì! Mong dì chấp nhận lời xin lỗi của bọn con1”
Lưu Lệ đang chuyên tâm nấu ăn bị việc này làm cho sợ hết hồn, muỗng đang cầm trên tay nhanh chóng rơi xuống đất.

“Cháu, các cháu… Hù chết dì rồi!”
Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy vừa khéo bước ra từ phòng ngủ, mới sáng sớm mà thấy cảnh tượng này khiến đầu của hai vợ chồng họ đột nhiên đau lên.

Trong phòng bếp, Lục Minh Húc vội vàng cúi người xuống nhặt chiếc muỗng lên giúp Lưu Lệ, sau đó đưa cho cô ta bằng hai tay: “Dì Lưu Lệ, ngày hôm qua bọn cháu đã hiểu lầm dì.

Thật xin lỗi, mong dì có thể tha thứ cho bọn con!”
Thấy thái độ của mấy đứa nhỏ thành khẩn như thế càng khiến Lưu Lệ cảm thấy ngượng ngùng.

Cô ta nở nụ cười hiền lành: “Các cháu không cần xin lỗi dì đâu, dì không có giận các cháu.

Mau đi rửa tay rồi mau tới ăn cơm này!”
Mấy đứa nhóc khó tin nhìn cô ta: “Dì à, dì thật sự không tức giận sao?”
Không thể nào, tối hôm qua bọn chúng làm chuyện quá đáng như vậy, đến bà nội cũng cảm thấy tức giận, thế mà dì Lưu Lệ lại tha thứ cho chúng dễ dàng như thế sao?

Mấy đứa nhỏ cảm thấy vô cùng khó tin!
Dáng vẻ của mấy đứa nhỏ nhanh chóng trở nên mềm mỏng hơn, bây giờ lại là biểu cảm há hốc mồm trông vô cùng ngốc.

Lưu Lệ không nhịn được đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Minh Húc: “Thật, dì là người lớn, sẽ không giận mấy đứa đâu! Chỉ cần sau này các cháu đừng đùa như thế là được rồi.”
Thấy Lưu Lệ thật sự không tức giận, mấy tên nhóc mới thở phào.

nhẹ nhõm một cái, nhịn không được lên tiếng hoan hô.

“Được rồi, bữa sáng chuẩn bị hoàn thành rồi, mấy đứa mau đi rửa tay rồi chuẩn bị đến phòng ăn dùng bữa này!”
Lưu Lệ lại lên tiếng thúc giục hay đứa nhỏ.

Mấy tên nhóc như trút được gánh nặng quay đầu đi, khi mấy đứa nhỏ vừa ra khỏi phòng bếp thì nhanh chóng nhìn thấy bố mẹ và bà nội của mình đang giơ ngón cái lên với bọn chúng.

Mấy đứa nhỏ nhận được sự cho phép của người lớn, trên mép nhanh chóng hiện lên nụ cười.

Lục Bảo thấy mẹ mình thì nhanh chóng đẩy hai anh đang đỡ mình ra, vội vàng dùng chân sau đi tới trước mặt Mạc Hân Hy: “Mẹ, chân của con đau quá, mẹ mau ôm con đi!”
Cậu bé nhanh chóng đưa tay về phía Mạc Hân Hy, muốn mẹ ôm một cái.

Thế nhưng khi chuẩn bị đến trước mặt mẹ mình, thế nhưng lại bị bố mình bế lên..


Bình luận

Truyện đang đọc