9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



“Đúng vậy, sự chờ mong trong mắt cô ta giống hệt thứ ánh sáng thường có ở những người phụ nữ hiếm muộn.

Hơn nữa, gần đây bà đã quan sát rất kỹ, lúc đứa nhỏ Lý Mộc Tháp này cúi đầu nhìn rất giống cháu, khi cười rộ lên thì bên má phải có lúm đồng tiền chẳng khác gì Vũ Tuệ với Hân Hy.

Khải Vũ, cháu đang có chuyện giấu diếm mọi người đúng không?”
Bà cụ Lục Vân Hương đã nói tới mức này, Lục Khải Vũ không còn cách nào khác, chỉ có thể thú nhận.


Cuối cùng, anh năn nỉ bà cụ Lục Vân Hương: “Bà nội, thân thể của Mộc Tháp lúc này không thích hợp chịu kích thích.


Thắng bé luôn coi vợ chồng Triệu Hồng như bố mẹ ruột của mình.

Bà cũng thấy rồi đấy, vợ chồng Triệu Hồng đối xử với nó rất tốt, con và Hân Hy cũng vì bất đắc dĩ mới phải giấu mọi người.”
“Tính của mẹ con thì bà cũng biết rồi, không giấu được chuyện gì lâu, nếu để mẹ con biết thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ hết.”
Bà cụ Lục Vân Hương lúc này đã rơi lệ đầy mặt, chắp tay bước đến trước bàn thờ Phật trong phòng: “Tạ ơn Phật tổ phù hộ, tạ ơn Phật tổ phù hột”
Lục Khải Vũ thấy vậy thì vô cùng chua xót, anh bước tới ôm lấy bà cụ: “Bà nội, bà yên tâm, sớm muộn gì cháu cũng sẽ đưa Mộc Tháp trở về.


Bà nhất định không được để cho mẹ cháu biết.”
Bà cụ Lục Vân Hương lau nước mắt, trừng mắt nhìn anh: “Chuyện này còn cần cháu nói chắc! Mà đúng rồi, Mộc Tháp đứng hàng thứ mấy, cháu có biết không?”
Lục Khải Vũ suy nghĩ một lúc: “Hân Hy nói rằng sau khi đứa trẻ được sinh ra, để không bị nhầm lẫn, gia đình Diệp Lan Chỉ đã buộc một mảnh vải có đánh số lên cổ tay của đứa trẻ.

Nếu dì Mai dựa vào những mảnh vải này đế ghi chép, thì Mộc Tháp chính là Tứ Bảo của nhà chúng ta”
“Tứ Bảo? Tốt, tốt.

Còn lại bốn đứa, Phật tổ phù hộ, bọn trẻ nhất định sẽ bình an vô sự” Bà cụ Lục Vân Hương cũng không biết tới chuyện của Long Bách và Long Thiên.


“Bà yên tâm, cháu và Hân Hy nhất định sẽ cố gắng mau chóng tìm được bọn trẻ.”
“Được rồi, được rồi.


Có chuyện cần giúp đỡ cứ việc nói với người trong nhà Sau đó hai bà cháu ngồi nói chuyện về bệnh tình của Mộc Tháp một lúc, tới tận khi mẹ Lục ở phòng khách gọi mọi người ra ngoài dùng bữa Lúc chuẩn bị ra ngoài, Lục Khải Vũ cấn thận nhắc nhở bà cụ Lục Vân Hương: “Bà nội, bà nhất định phải giữ bí mật, đừng để mẹ cháu biết”
Bà cụ Lục Vân Hương có chút không kiên nhắn đẩy anh một cái: “Được rồi, bà biết rồi”
Bữa tối, bởi vì có bốn đứa nhỏ nên chuyện đấu võ mồm đã sớm thành thói quen, không khí trong nhà ăn họ Lục trở nên vui vẻ và náo nhiệt hẳn Sau khi ăn tối và dỗ bọn nhỏ đi ngủ, hai vợ chồng trở về phòng Tảm rửa xong, nằm ở trên giường, Lục Khải Vũ không giấu giếm Mạc Hân Hy nữa: “Bà xã, bà nội đã biết thân phận của Mộc Tháp”
Mạc Hân Hy giật mình, đột ngột ngồi dậy: “Cái gì? Làm sao bà biết được?”
“Bà xã, đừng căng thắng, anh đã nói với bà nội rồi, bà sẽ giữ bí mật cho chúng ta” Lục Khải Vũ vội vàng an ủi.


“Nhưng mà, sao bà nội có thể biết được?”
“À thì, bác sĩ Tôn khám bệnh cho Triệu Hồng, Triệu Hồng vần chưa từ bỏ chuyện sinh con, năn nỉ bác sĩ Tôn kê đơn thuốc đế điều trị thân thế.


Thế là chuyện này khiến bà nội nghỉ ngờ” Lục Khải Vũ giải thích “Triệu Hồng muốn có con? Vậy Mộc Tháp.”

Mạc Hân Hy đột nhiên vui vẻ, cô nẫm lấy tay Lục Khải Vũ: “Nếu Triệu Hồng có con, chị ta sẽ chủ động từ bỏ Mộc Tháp đúng không? Chúng ta sẽ có thể nhận con về, đúng không?”
Nguyên nhân hai người không dám công khai nhận Tứ Bảo, một phần vì thân thế của con, một phần vì không biết mở lời thế nào, dù sao vợ chồng Triệu Hồng vẫn luôn đối xử với Mộc Tháp như thể con ruột của mình, Mộc Tháp chính là toàn bộ cuộc sống của họ.


Tuy nhiên, nếu bọn họ có đứa con của chính mình, khi đó đưa Mộc Tháp trở về nhà họ Lục, hai vợ chồng sẽ không khổ sở đến thế, Lục Khải Vũ và cô cũng không cần cảm thấy áy náy.


Đây cũng coi như là một cách xử lý vẹn cả đôi đường.




Bình luận

Truyện đang đọc