9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Nhìn mẹ bị mệt đến bất tỉnh, Mạc Minh Húc lúc này đối với Long Thiên và Long Bách cũng là một bụng tức giận “Hai cậu không phải vẫn luôn không muốn biết sự tình năm đó sao?” Cậu bé tức giận trừng mắt nhìn bọn họ.

Long Bách có chút tức giận, từ trên giường nhảy xuống: “Không nói thì không nói, cậu cho rằng chúng tôi không tự điều tra ra được sao?”
Long Thiên lớn tiếng măng: “Long Bách, ngồi xuống”
“Anh, anh nhìn cậu ta xem, cái thái độ gì chứ!” Long Bách ấm ức bĩu môi.

“Ngồi xuống, đừng đánh thức cô ấy!” Cậu ta nhìn Mạc Hân Hy, cái danh xưng vẫn luôn chôn sâu trong lòng kia cuối cùng vẫn không nói ra được.


Long Bách không dám nói gì nữa, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống trở lại Long Thiên nhìn Mạc Minh Húc, đè thấp giọng nói xuống: “Từ nhỏ cậu đã ở bên cạnh cô ấy, tuy nhiên không có được tình thương của bố, nhưng mà lại luôn được hưởng thụ tình thương từ mẹ, được cô ấy che chở cẩn thận.

Tôi với Long Thiên thì không như vậy, chúng tôi từ nhỏ đã nhận hết mọi sự bắt nạt và nhục nhã, bởi vậy chúng tôi có lý do để hận cô ấy, để không thừa nhận cô ấy!”
Nghe những lời nói của cậu bé, Mạc Minh Húc sửng sốt, Long Thiên và Long Bách từ nhỏ đã nhận hết mọi sự bắt nạt và nhục nhã?
Cái này làm sao có thể chứ, không phải còn có Long Uy sao?
Long Thiên dường như có thể liếc mắt đã nhìn thấu được tâm tư của cậu bé, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ: “Cậu nhất định sẽ nghĩ bọn tôi có anh cả, làm sao có thể sẽ bị bắt nạt chứ, đúng không?”
Mạc Minh Húc lại một lần nữa kinh ngạc, gật đầu.

“Cậu cũng đã xem truyền hình rồi, nội đấu của gia tộc lớn đều vô cùng kịch liệt và tàn khốc.

Lúc chúng tôi từ nước ngoài trở về, toàn nhà họ Long đều bị ba bộ tộc nằm giữ trong tay, anh cả chúng tôi bởi vì để trả thù vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng”
“Cậu hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được, chúng tôi mới hơn ba tuổi đã phải trải qua những thứ gì đâu” Nói đến đây Long Thiên xoay người cầm lấy tay em trai.

Giống như lấy thêm dũng khí.

“Chúng tôi sợ rằng anh cả sẽ lo lẳng rồi xảy ra mâu thuần với bọn họ, mỗi lần chỉ đành âm thầm chịu đựng”

Nói đến đây, Long Thiên ngẩng đầu lên, viên mắt có chút ửng đỏ, những việc đã qua đó đều là những việc mà cậu ta vĩnh viễn không muốn nhớ lại.

Là nỗi đau khổ mà cậu ta với Long Bách cả đời này sẽ không thể nào quên được.

“Cậu có biết không? Chúng tôi lúc đó hâm mộ những đứa trẻ có bố mẹ biết bao nhiêu, hy vọng bố mẹ của bản thân có thể xuất hiện ở trước mặt chúng tôi biết bao nhiêu, giúp chúng tôi đuổi hết đi đám người xấu sau đó đưa chúng tôi đi”
“Nhưng mà, một tháng, nửa năm, một năm, hai năm, niềm hy vọng của chúng tôi cứ từng ngày, từng ngày sụp đổ, sự mong chờ đối với bọn họ trong từng ngày đều dày bò chúng tôi, dần dần trở thành sự căm hận”
“Cứ thế mãi cho đến lúc chúng tôi năm tuổi, trưởng thành hơn một chút, tôi với Long Bách bắt đầu học được cách phối hợp với anh cả, bắt đầu học được cách phản kích.

Đích thân xử lý từng tên đã bắt nạt chúng tôi, lúc đó trong lòng chúng tôi đối với bọn họ chỉ còn lại nỗi hận thù.”
Mạc Minh Húc từ trước đến giờ chưa từng nghĩ rằng Long Bách với Long Thiên bên ngoài vẻ vang, luôn nhận được lời ca tụng của người khác vậy mà lại trải qua những việc thảm thương như vậy.


Cậu bé cầm lấy tay của hai người, hốc mắt ẩm ướt: “Xin lỗi, tôi không biết, mẹ cũng không biết những chuyện này”
Long Thiên giơ bàn tay nhỏ lên, qua loa sờ loạn lên gương mặt nhỏ nhắn, thở dài một hơi, quay đầu nhìn thoáng qua Long Bách đã có chút mệt mỏi buồn ngủ, giả vờ như không có việc gì: “Không có việc gì, tất cả đều đã trải qua rồi.

Hiện tại cũng không có kẻ dám bắt nạt chúng tôi nữa”
Câu nói cuối cùng của Long Bách làm cậu bừng tỉnh, phụ họa theo: “Đúng, đã qua đi rồi, đều đã qua đi rồi”
Mạc Minh Húc đứng dậy, đi đến trước mặt bọn họ, giơ hai tay lên ôm chặt lấy bọn họ: “Sau này, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ hai em”
Long Bách không đồng ý phản bác lại: “Ai bảo vệ ai còn chưa biết được đâu!”
Long Thiên giơ tay vỗ vai Mạc Minh Húc: “Năm đó rốt cuộc mẹ đã xảy ra chuyện gì vậy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc