9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Nhìn thấy con gái khóc rất đau thương, Lưu Lệ cũng khóc theo.

Làm một người mẹ như bà ấy chỉ hi vọng con gái mình có thể được sống đầy đủ hạnh phúc.

Bà ấy cả đời này chỉ có một người con gái, bà ấy không muốn nhìn thấy con gái mình đau lòng.

Hàn Tương Trúc trầm mặc một lúc lâu, lúc này chịu không nổi nữa, bật khóc: “Mẹ, con không muốn gả cho người ta, con muốn đi học, con muốn được học đại học, muốn dùng sự nỗ lực của bản thân mình để nuôi dưỡng mẹ.

Con không muốn phụ thuộc vào bất kì người đàn ông nào hết!”
Hạt mưa trên trời càng lúc càng lớn, càng lúc càng dày đặc rơi xuống.

Hàn Tương Trúc hét lớn trong mưa.

Cô thật sự không hiểu, tại sao phụ nữ phải dựa vào đàn ông, tại sao mười bảy mười tám tuổi đang là độ tuổi thanh xuân trẻ trung, là thời gian tốt để học tập, lại phải chọn lấy chồng!
Lưu Lệ đau khổ chạy đến ôm chầm lấy cô: “Được rồi, được rồi, Tương Trúc, là mẹ không tốt, mẹ sai rồi.

Mẹ không nên có suy nghĩ như vậy.

Chúng ta trở về phòng.


Đừng khóc nữa, đừng khóc, mẹ không ép con”
Phan Xuyến An nhìn tình cảnh này cũng không nói được gì thêm nữa, chỉ biết lắc đầu thở dài: “Lưu Lệ à, em làm sao có thể như thế này.

Đây đều là vì tốt cho cháu ấy, Tương Trúc đứa trẻ này thật không hiểu chuyện”
Lưu Lệ vừa ôm con gái vừa khóc: “Chị dâu, chị đừng nói nữa”
Bà ấy dùng sức kéo con gái vào phòng, lấy khăn khô lau nước mưa trên người con.

“Tương Trúc, là mẹ sai rồi, mẹ không nên ép con.

Mẹ biết ước mơ của con, con yên tâm, mẹ sau này nhất định sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.

Sẽ hoàn toàn ủng hộ con học đại học”
Lưu Lệ xin lỗi con gái một lần nữa.

Mẹ của Lưu Lệ, bà ngoại của Hàn Tương Trúc nhìn thấy con gái của mình vất vả như vậy, đau lòng mở miệng nói: “Tương Trúc, cháu cũng đừng trách mẹ cháu nữa.

Thế giới này, mẹ là người yêu thương cháu nhất.

Những năm này, luôn có người giới thiệu đối tượng cho mẹ cháu, nhưng vì cháu, mẹ cháu đều đã từ chối.


Mẹ cháu tự mình nuôi lớn cháu, dỗ cháu đi học.

Đó là vì cái gì?”
“Mẹ cháu chỉ là vì muốn cháu có thể được sống hạnh phúc, vui vẻ một chút mà thôi.

Nhưng Tương Trúc à, cháu cũng đã mười bảy tuổi rồi, cũng nên vì mẹ cháu mà nghĩ một chút.

Tống Hàn mà mợ cháu vừa nhắc tới, đứa trẻ này bà đã gặp qua, anh ta quả thật là không tồi, gia cảnh cũng rất tốt.

Mẹ cháu vì vậy mà dao động, cũng là muốn nhìn thấy tương lai của cháu không giống như mẹ cháu, sống khổ cực như vậy mà thôi.

Cháu là con thì không thể trách mẹ cháu”
Vừa nói, người già hơn bảy mươi tuổi cũng bắt đầu khóc.

Hàn Tương Trúc nhìn đôi má gầy gò của mẹ, nước mắt lại ứa ra lần nữa: “Mẹ, con xinh lỗi! Con xin lỗi!”
Cô biết mẹ làm như vậy đều là vì cô, là không muốn nhìn thấy tương lai cô vất vả, mệt mỏi.

Nhưng cô thật sự muốn học đại học, thật sự không muốn giống như chị họ, mười tám tuổi đã lấy chồng sinh con, không muốn sống một cuộc sống như Vậy.

Lưu Lệ đưa tay ra, ôm cô vào lòng, giúp cô lau nước mắt: “Đứa bé ngoan, là mẹ không tốt, mẹ vừa có chút bị mê hoặc rồi.

Thực ra, mẹ luôn biết ước mơ của con, biết Tương Trúc nhà chúng ta muốn học đại học, con yên tâm, mẹ dù có vất vả đến đâu, cũng sẽ chu cấp cho con được học đại học.”
Hai mẹ con khóc một hồi, Lưu Lệ hứa sẽ không nhắc đến kiểu đính hôn này nữa.

Tâm tư Hàn Tương Trúc dần dần bình tính lại..


Bình luận

Truyện đang đọc