9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Vốn dĩ mọi thứ đều ổn, Mã Bảo Thiên đó làm việc cũng khá nhenh nhẹn, chắc chắn, chưa tới hai ngày đã đưa con bé xinh đẹp như hoa đó tới.

Giống như lần trước, hắn đầu tiên lấy quần áo đẹp và trang sức để lừa dỗ cô bé.

Nhưng mà, cô bé thậm chí không thèm nhìn tới, thẳng thắn cự tuyệt.

Sau đó, hắn trực tiếp lấy ra 30 triệu đập lên bàn, chỉ cần cô bé cùng hắn uống một ly rượu, hắn sẽ đưa hết tiền cho cô bé.

Ai dè đứa con gái này không biết tốt xấu, thậm chí còn đổ rượu thẳng vào mặt hẳn.

Vậy thì đừng trách anh Hổ đây bất lịch sự, hắn trực tiếp bắt đầu đã dùng sức.

Cô bé mười một tuổi, làm sao có thể là đối thủ của lão Hổ, đã sớm bị hắn trấn áp trên sô pha trong phòng riêng.

Tuy nhiên, vào phút cuối, cô gái đã liều mạng cắn hắn một cái, rồi nhanh chóng nhặt con dao gọt hoa quả trên bàn cà phê đâm anh ta một nhát chí mạng.

Hắn lúc đó bị thương vào động mạch, máu chảy dữ dội.


Cô gái này nhân cơ hội, mặc lại quần áo và nhảy khỏi bệ cửa sổ trên tầng hai.

Hắn được cấp dưới vội vã đưa đến bệnh viện gần nhất từ cửa sau.

Bên dưới tầng hai nơi cô bé nhảy xuống là một đống cát lớn, khi người của hắn đuổi theo cô bé đã biến mất.

Sau đó, hắn phái người đi tìm kiếm toàn bộ huyện Tân Dương, thuộc hạ của hắn nói rằng đã có người tìm thấy dấu vết của cô gái nhỏ ở gần hồ chứa nước Dương Trang gần thị trấn.

Tuy nhiên, cuối cùng bọn chúng vẫn không tìm thấy cô bé.

Ngay cả khi có sự vào cuộc của cảnh sát, cô gái nhỏ vẫn chẳng biết đã đi đâu.

“Ông chủ, thứ đối phương muốn là cô bé tên là Bảo Châu kia, chúng ta tới lúc đó lấy gì để giao cho bọn họ!”
Thuộc hạ tên là Sói Lang của anh Hổ hỏi.

Anh Hổ trợn to hai mắt: “Ai nói tao đi thương lượng với bọn họ, đám người này dựa vào tập đoàn nhà họ Lục dám làm đứt đoạn đường tiền tài của ông đây.

Ông đây nhất định phải bắt bọn chúng trả giá! Mày đi thông báo cho tất cả các anh em, ngày mai mai phục sẵn ở núi Vĩnh Minh.


Ông đây không trừng trị được bọn chúng, không tên anh Hổ”
Trong khách sạn nghỉ dưỡng của nhà họ Lục ở La Trại Câu, Lục Minh Húc nhanh chóng nhận được email của anh Hổ.

Tất cả thiếu niên nhà họ Lục trong chốc lát đều lao tới bàn máy tính.

Lục Minh Húc bấm mở email và mọi người đều thấy nội dung của email.

Lục Tấn Khang cả người lắc lắc hai lần, ngã về phía sau.

“Ngũ Bảo!”Lục Vũ Tháp và Vũ Tuấn ở bên cạnh đỡ lấy cậu.

Lục Tấn Khang sắc mặt tái nhợt, một trận đau thấu xương từ đáy lòng truyền đến tứ chi.

Bảo Châu thực sự nằm trong tay anh Hổ, đã mấy ngày nay rồi, cô bé đã trải qua những dày vò như thế nào!
Cậu quá vô năng, lại một lần phụ lòng cô bé, lại một lần khiến cô bé chịu tổn hại.

Lục Vũ Tháp và Lục Vũ Tuấn vội vàng đỡ cậu xuống giường, các anh em lo lắng vây quanh cậu.

“Ngũ Bảo, em bị sao vậy? Biết được tung tích của Bảo.

Châu đây là chuyện tốt!”Lục Vũ Lý an ủi cậu.

“Đúng vậy, Ngũ Bảo, bất kể như thế nào, Bảo Châu vẫn còn sống, như vậy là tốt rồi”Lục Minh Húc cũng khuyên cậu..


Bình luận

Truyện đang đọc