Hai người đàn ông trước mặt này trông thì nho nhã lịch sự, nhưng vì sao cô lại cảm thấy có từng đợt gió lạnh thổi qua chứ! Chẳng lẽ là nhiệt độ điều hòa quá thấp sao?
Liễu Thanh Y kéo cô sang một bên, nhỏ giọng kề bên tai nói nhỏ: “Cậu thành thật nói đi, cậu thông đồng với tên yếu ớt này sau lưng tổng giám đốc Lục từ khi nào?”
Mạc Hân Hy nhẹ nhàng nhéo cô ấy một cái: “Cậu nói bậy gì đó, Lưu Nhật Vũ là đàn anh khi học trung học của mình, từ nhỏ bọn mình đã lớn lên cùng nhau.”
“Vậy sao, vậy cậu thành thật khai báo, khi hai người đi học, có phải đã từng có chuyện hay không?”
Mạc Hân Hy trừng mắt nhìn Liễu Thanh Y một cái: “Cậu nói bậy gì đó, lúc ấy thành tích của anh Lưu Nhật Vũ văn luôn đứng vững trên hạng đầu của toàn trường, khi học trung học, có rất nhiều các bạn nữ yêu thầm anh ấy, sao anh ấy có thể để ý tớ được?”
“Nói như vậy, cậu đã từng yêu thầm anh ta?”
Nụ cười của Liễu Thanh Y có một tia vui sướng khi người khác gặp họa: “Cẩn thận đêm nay bình dấm chua tổng giám đốc Lục nhà cậu trở về sẽ tức giận với cậu đói”
Liễu Thanh Y vừa mới nói xong, Lưu Nhật Vĩ đột nhiên đi đến trước mặt bọn họ: “Hân Hy, anh còn có việc đi trước, hôm nào chúng ta lại liên lạc!”
“Vâng, tạm biệt anh!” Mạc Hân Hy lễ phép tạm biệt Lưu Nhật Vũ.
.
truyện teen hay
Lưu Nhật Vũ đi tới cửa, khi quay đầu lại nhìn Lục Khải Vũ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầu sâu sa: “Tổng giám đốc Lục, sau này còn gặp lại”
Lục Khải Vũ không trả lời, mà lễ phép gật gật đầu.
Nhìn thấy Lưu Nhật Vũ lên xe rời đi, Mạc Hân Hy nhanh chóng chạy đến trước mặt Lục Khải Vũ, thân thiết ôm lấy cánh tay anh: “Ông xã, sao anh lại biết em ở đây với Thanh Y?”
Lục Khải Vũ nhàn nhạt nhìn cô một cái, bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, nuông chiều xoa xoa tóc cô: “Vừa đúng lúc đi ngang qua thôi, đi nhanh thôi, đám trẻ trong nhà sẽ sốt ruột.
Ngày đầu tiên gia sư đến, cũng không biết bốn đứa nó học hành thế nào?”
“Ồ, mấy ngày nay em bận đến suýt chút nữa quên mất việc này.
Chúng ta mau về đi!” Mạc Hân Hy kéo cánh tay Lục Khải Vũ và chào hỏi Liễu Thanh Y, rồi hai người đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng hai người bọn họ ôm nhau trong màn đêm, khóe miệng Liễu Thanh Y nhếch lên một nụ cười chua xót.
Trong đầu lại hiện ra khuôn mặt tái nhợt lạnh nhạt của Long Uy.
Cô ấy dùng sức lắc lắc đầu, sau đó lấy di động ra gọi cho Lương Dịch Hàm một cuộc điện thoại Sau khi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt Midore, Lục Khải Vũ vẫn luôn nghiêm mặt không nói lời nào, hai người ngồi lên xe, Mạc Hân Hy ngắm anh một cái, hình như anh thật sự có chút không vui.
Ai, người đàn ông này thật đúng là keo kiệt!
Mạc Hân Hy bất đắc dĩ quay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, tạm thời không muốn giải thích.
Tuy nhiên, ở dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cô lại nhìn thấy Bạch Vĩ Hạo đỡ một người phụ nữ tựa như đã uống đến mức không thể đi được, đi vào một khách sạn ven đường “Ông xã, đó không phải là Vĩ Hạo sao?” Cô như là phát hiện ra một tin tức mới, vội vàng kéo Lục Khải Vũ chỉ ra ngoài cửa sổ xe hỏi.
Lục Khải Vũ vươn đầu nhìn tới, thật sự đúng là Bạch Vĩ Hạo, tuy nhiên người phụ nữ trong lòng ngực anh ta lại cách quá xa, vị trí không thuận lợi, không thể nhìn rõ mặt “Người phụ nữ kia là ai? Không phải là Đào Lệ Mãn chứ?” Nhìn hai người biến mất ở trong khách sạn, Mạc Hân Hy đột nhiên nghĩ tới việc này.
Trai đơn gái chiếc, vào lúc này đi vào khách sạn, chắc chắn sẽ xảy ra một số chuyện “Không phải, vóc dáng Đào Lệ Mắn cao hơn người phụ nữ này một chút” Lục Khải Vũ chắc chẵn nói.
Mạc Hân Hy quay đầu lại nhìn sâu vào anh một cái: “Hình như anh hiểu rất rõ Đào Lệ Mắn?”
Nghe trong giọng nói có nhàn nhạt bất mãn, khóe miệng Lục Khải Vũ nhếch lên một cái: “Cũng kém em và tên Lưu Nhật Vũ kia”