Cô đưa tay chạm vào vị trí trái tim mình, nơi đó vẫn còn hơi đau nhức.
Vì sao nỗi đau trong giấc mơ lại chân thật đến như vậy, chẳng lẽ vì trong tiềm thức cô đã nhận định anh Vũ Tuấn, đã thích cậu rồi?
Vì vậy, nhìn thấy cậu và người con gái khác kết hôn mới đau lòng đến như vậy?
Suy nghĩ nảy ra trong đầu khiến cô bé phải giật mình.
Cô bé đã thích anh Vũ Tuấn, cô bé thực sự đã thích anh Vũ Tuấn rồi!
Nhưng mà, anh Vũ Tuấn vẫn luôn xem cô và Vũ Tuệ là anh chị em ruột.
Cô sao có thể thích cậu được?
Phải làm sao? Nếu anh Vũ Tuấn biết, liệu có nghĩ cô với các bạn nữ mê trai đẹp khác cũng giống nhau rồi ghét cô không?
Còn cả dì Hân Hy và chú Thần Húc nữa, bọn họ có hiểu lầm cô bé có ý đồ để ý đến tài sản và địa vị của bọn họ không?
Trong buổi sáng mùa thu yên tĩnh, Hàn Tương Trúc nằm trong chăn bông suy nghĩ rất nhiều.
Mãi tới khi mợ Phan Xuyến An ở dưới nhà lớn tiếng gọi, cô bé mới hồi phục lại tinh thần.
Cô bé nhìn đồng hồ, cũng sắp 8 giờ rồi.
Cô bé nhanh chóng rời giường mặc quần áo, chỉnh đốn lại một chút, sau đó chạy nhanh xuống nhà.
Bữa sáng đã chuẩn bị xong Nhưng vẫn không thấy Lưu Bối Nghiên đâu.
Lưu Lệ có chút tò mò hỏi Tương Trúc: “Chị con đâu? Nó vẫn chưa ngủ dậy à?”
Hàn Tương Trúc nhìn cậu và mợ, cúi đầu, ăn một miếng bánh bao: “Chuyện đó, chuyện đó…”
Cô bé không biết phải nói sao, đêm qua chị cô bé chắc chắn là ở cùng với Triệu Kiên.
Nhưng mà cô bé không biết phải nói gì.
Phan Xuyến An nhìn Lưu Lệ, bình tĩnh nói: “Bối Nghiên hôm qua ở lại nhà Triệu Kiên, chắc một lúc nữa sẽ về!”
Sau khi nghe xong Tương Trúc ngạc nhiên.
Phan Xuyến An làm bộ vui vẻ: “Em dù sao cũng sống thành phố lớn như này, sao vẫn còn bảo thủ như vậy! Bối Nghiên và Triệu Kiên đính hôn, ở cạnh nhau cũng là bình thường!”
Lưu Lệ xấu hổ cười: “Vâng, đó là điều bình thường.
Em cũng cổ hủ quá”
Phan Xuyến An nhìn Hàn Tương Trúc, rồi khẽ đẩy chồng bà ta.
Bác của Hàn Tương Trúc để đôi đũa xuống, nghĩ gì đó xong rồi lên tiếng: “Tương Trúc, cậu chỉ có một người em gái là mẹ con, bà ấy vì con và người em trai chết non của con mà cả đời này đã chịu nhiều cực khổ rồi.
Cậu biết là không nên nói lời này.
Tương Trúc, người nhà của Tống Hàn cũng tốt, gia đình có điều kiện.
Chỉ là mấy lâu nay nhà bọn họ không có ai học đại học, vì vậy rất coi trong những người có học thức.”
“Vả lại, bọn họ cũng không phải muốn cháu kết hôn ngay bây giờ, không muốn cháu đi học nữa.
Bọn họ chỉ muốn lập hôn ước cho cháu và Tống Hàn, sau đó, cháu vẫn tiếp tục được đến trường, sống ở Hà Thành cùng với mẹ cháu”
“Tương Trúc, mẹ cháu làm bảo mẫu mười mấy năm nay ở nhà họ Lục, luôn sống nhờ nhà người ta, lẽ nào cháu muốn để mẹ cháu tiếp tục như vậy cả đời? Cháu xem, mẹ cháu mới hơn 40, nhưng đã nhiều tóc bạc, cháu làm con mà vẫn muốn thấy mẹ càng khổ cực vậy sao?”
“Sau khi cháu và Tống Hàn đính hôn, ít nhất mẹ cháu không cần vất vả như vậy nữa.
Cậu cũng nghe qua rồi, nhà họ Lục có 9 đứa con! Mười mấy năm nay, ăn uống sinh hoạt của mấy đứa đó đều là mẹ cháu chăm sóc, cháu thực sự không thấy đau lòng cho mẹ cháu một chút nào sao?”.