9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI


Mạc Hân Hy và Mộc Lam cùng nhau chọn ra mấy miếng bánh ngọt hình chú gấu con rồi đi lên tầng hai.

Phòng của Tư Nhã ở đối diện phòng của Mộc Lam.

Khi bước tới cửa, hai người cũng có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng phim hoạt hình “Cừu vui vẻ và Sói xám” ở bên trong. Mộc Lam kéo Mạc Hân Hy lại, nhỏ giọng nói: “Cô à, chị gái con rất sợ người lạ. Cô ở chỗ này chờ một chút, con đi vào trước.”

“Được.” Mạc Hân Hy đứng ở ngoài rồi nhìn vào bên trong qua khe cửa.

Phòng của Tư Nhã được trang trí tương tự phòng của Mộc Lam. Màu chủ đạo là màu hồng kết hợp với một ít màu vàng nhạt để chữa bệnh. Ở bên trái chiếc giường công chúa là một chiếc ghế sô pha in hình Cừu vui vẻ. Lúc này, Tư Nhã đang ngồi trên đó xem ti vi.

“Tư Nhã, em đến rồi nè, chị nhìn xem em mang cái gì đến cho chị này.” Mộc Lam cầm mấy miếng bánh gato mà như cầm bảo vật, cẩn thận đưa tới trước mặt Tư Nhã.

Có thể là do đã ở chung với nhau nhiều ngày hoặc là vì cùng lứa tuổi nên dường như Tư Nhã không bài xích Mộc Lam. Cô bé liếc nhìn mấy miếng bánh gato trong tay Mộc Lam rồi không nói gì, vẫn tiếp tục ngồi xem tivi chăm chú như cũ.


Lúc này, Mộc Lam giống như một người chị cả vậy, cô bé không tỏ ra tức giận cũng không mặc kệ Tư Nhã. Cô bé ngồi xuống bên cạnh Tư Nhã rồi cầm lấy một miếng bánh gato đặt vào trong tay Tư Nhã.

“Chị ăn thử một chút đi, bánh gato này rất ngon. Là do cô Hân Hy đặc biệt làm cho chúng ta đó.”

Nói xong cô bé nhìn Tư Nhã rồi cắn một miếng bánh gato thật to, ăn một cách thích thú: “Ăn ngon quá.”

Tư Nhã liếc nhìn Mộc Lam một cái rồi lại nhìn miếng bánh gato trong tay một chút sau đó hơi do dự nhưng cô bé cũng học theo Mộc Lam mà cắn một miếng thật to.

Mộc Lam trông chờ nhìn Tư Nhã: “Em không nói dối chị đúng không? Ăn có ngon không ạ?”

Tư Nhã không nói gì mà nhìn chằm chằm vào tivi, nhưng lại ăn hết miếng bánh này đến miếng bánh khác, cho đến khi giải quyết xong đống bánh gato. Trong lúc ăn có những vụn bánh rơi xuống váy, cô bé lấy tay nhặt lên cẩn thận rồi bỏ vào miệng ăn tiếp.

Mạc Hân Hy thấy rõ từng động tác của con gái qua khe cửa, trong lòng chua xót không thôi, nước mắt lưng tròng. Vì không muốn làm phiền đến hai đứa nhỏ trong phòng nên cô lấy tay che miệng lại để không phát ra tiếng rồi nhanh chóng xoay người đi chỗ khác. Nhưng ngay lúc cô xoay người lại thì đụng phải một người.

“Tổng giám sát Lam, cô làm sao vậy?” Lục Khải Vũ nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt phức tạp.

Mạc Hân Hy không ngờ rằng đột nhiên Lục Khải Vũ lại xuất hiện ở đây, cô bối rối lau nước mắt, điều chỉnh lại cảm xúc của mình một cách nhanh nhất: “Không, không có gì.”

“Tại sao cô lại khóc?” Hành vi của cô có chút bất thường khiến cho Lục Khải Vũ nghi ngờ.

“Chuyện đó…” Mạc Hân Hy nhanh chóng tìm lý do.


“Nhìn thấy Tư Nhã như vậy khiến tôi nhớ lại chuyện của tôi lúc nhỏ nên tôi cảm thấy rất buồn, rất đau lòng.” Mạc Hân Hy cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lục Khải Vũ.

“Chuyện lúc nhỏ?” Rõ ràng Lục Khải Vũ không tin cái lý do qua loa mà cô đưa ra này.

“Đúng vậy, khi tôi còn bé, bà nội tôi luôn trọng nam khinh nữ, không thích tôi. Bố mẹ tôi ra ngoài làm công nên gửi tôi cho bà nội nuôi. Ngày nào bà cũng bắt tôi cắt cỏ, cho lợn ăn, giặt quần áo, nấu cơm. Nếu không làm sẽ bị bà đánh và phạt không cho ăn cơm.” Giọng nói của Mạc Hân Hy có chút nghẹn ngào khi nhắc tới chuyện trước đây.

Lục Khải Vũ nhìn cô một lúc lâu: “Không ngờ tuổi thơ của Tổng giám sát Lam lại bất hạnh như vậy.” “Vì vậy khi tôi thấy Tư Nhã như thế, tôi như nhìn thấy chính mình hồi bé, tôi cảm thấy rất

buồn và đau lòng cho đứa trẻ này.”

Lục Khải Vũ còn muốn nói gì đó thì Mộc Lam từ trong phòng chạy ra: “Cô Hân Hy, cô mau vào đi, Tư Nhã muốn gặp cô.” Mạc Hân Hy nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ nhưng không dám đi vào.

Anh đã nghi ngờ rồi, vì vậy tốt nhất là phải cẩn thận.

Lục Khải Vũ nhìn qua khe cửa, liếc nhìn Tư Nhã rồi gật đầu: “Vào đi, đừng kích thích con bé.”


“Được, tôi biết rồi.”

Mạc Hân Hy khẩn trương đi theo Mộc Lam. Sau khi bước vào cô nhìn thấy Tư Nhã, cô không dám nói câu nào, thậm chí còn không dám thở mạnh, cô rất sợ kích thích cô bé.

Mộc Lam kéo Mạc Hân Hy đến trước mặt Tư Nhã: “Chị ơi, đây chính là người đã làm bánh gato hình Cừu vui vẻ cho chúng ta đó.”

Tư Nhã ngẩng đầu lên nhìn Mạc Hân Hy, không nói gì, ánh mắt của cô bé lại quay về phía ti vi.

Mạc Hân Hy tiến từng bước một lên phía trước: “Tư Nhã, con cũng thích “Cừu vui vẻ và Sói xám” sao? Cô cũng rất thích! Cô thích nhất là Cừu xinh đẹp vì nó đẹp nhất.”



Bình luận

Truyện đang đọc